KẺ CẮP TIA CHỚP - CHƯƠNG 62 - PERCY JACKSON VÀ CÁC VỊ THẦN TRÊN ĐỈNH OLYMPUS

KẺ CẮP TIA CHỚP


Tác giả: Rick Riordan
Thể loại : tiểu thuyết teen


PHẦN 15: THẦN TỐT BỤNG ĐÃI BÁNH

CHƯƠNG 62: 



 - Ông vảo cha tôi rằng Hades lấy tia chớp ư?

 - Còn ai vào đây nữa. Chỉ thoáng nhìn tao biết ngay Hades ném đá giấu tay, khiến Dớt tuyên chiến với Poseidon. Xét theo một khía cạnh nào đó, mày phải cảm ơn tao. Nhờ tao, mày mới được giao việc này.

 Tôi làu bàu:

 - Cảm ơn.

 - Này, tao hào phóng lắm. Chạy giúp tao việc vặt kia, tao sẽ giúp lộ phí cho mày. Tao sẽ dàn xếp, tìm xe cho chúng mày đi về miền Tây.

 - Chúng tôi tự lo được.

 - Phải, chúng mày giỏi. Không tiền, không xe, không biết đối thủ của mình là ai mà đòi tự lo. Thôi giúp tao đi, biết đâu tao sẽ có thông tin mày cần. Về mẹ mày ấy.

 - Mẹ tôi sao?

 Gã cười nhăn nhở:

 - Giờ chịu nghe rồi phải không? Công viên nước cách Delancy chừng hai cây số về phía Tây. Dễ tìm lắm. Nhớ đến Đường Hầm Tình Yêu nhé.

 Tôi hỏi kháy:

 - Cái gì khiến ông bỏ cuộc vui giữa chừng. Nó làm ông sợ mất mật phải không?

 Thần Ares nhe nanh với tôi, nhưng tôi biết trò dọa nạt qua Clarisse rồi. Toàn làm bộ làm tịch, như thể họ che giấu nỗi lo sợ nào đó.

 - Nhãi con, may mà gặp tao đấy. Vào tay thần khác thì đừng hòng. Không ai khoan dung thói hỗn xược bằng tao đâu. Xong việc nhớ quay lại đây gặp tao. Đừng làm tao thất vọng, nghe chưa?

 Sau đó, chắc tôi ngất hay bị thôi miên vì khi mở mắt, trong ngăn không còn ai ngoài ba chúng tôi. Tôi tưởng cuộc nói chuyện vừa rồi chỉ có trong mơ nhưng nét mặt Annabeth và Grover cho thấy điều ngược lại.

 Grover bảo:

 - Không hay rồi Percy. Thần Ares tìm cậu không phải điềm lành đâu.

 Tôi ngó cửa sổ. Chiếc xe biến mất.

 Có thật thần Ares biết thông tin về mẹ hay chỉ đùa cợt trên sự đau khổ của tôi? Giờ ông ta ra đi, cơn giận trong tôi tan biến. Chắc chắn ông này thích làm cảm xúc con người ta rối như mớ bòng bong. Biệt tài của thần Ares là thế: Làm cảm xúc đối phương rối rắm, quay cuồng khiến họ không còn suy nghĩ sáng suốt.

 - Chắc chỉ là trò chơi khăm. Kệ ông ta. Mình đi thôi.

 Annabeth cãi:

 - Không được. Tớ chẳng ưa gì thần Ares, nhưng ta không thể phớt lờ thần thánh trừ phi muốn rước đại họa vào thân. Ông ta dư sức biến cậu thành loại gặm nhắm.

 Tôi nhìn bánh hamberger trên bàn. Thốt nhiên, nó không thơm ngậy như tôi tưởng:

 - Sao ông ta cần chúng mình nhỉ?

 - Chắc vì năng lực suy tưởng thôi. Thần Ares có sức mạnh. Nhưng chỉ có thế không hơn. Đôi khi sức mạnh cũng phải cúi đầu trước sự thông thái.

 - Nhưng công viên nước này... điệu bộ ông ta có vẻ sợ sệt. Cái gì khiến thần chiến tranh phải bỏ chạy như thế?

 Annabeth và Grover hồi hộp nhìn nhau. Annabeth bảo:

 - E rằng ta phải tự tìm hiểu lấy.

 ***

 Khi ba chúng tôi tìm thấy công viên nước, mặt trời đã xuống núi. Nhìn biển báo, tôi đoán nơi này từng có tên WATERLAND, nhưng giờ vài chữ đã rách nát, chỉ còn lại chữ WAT R A D.

 Cửa chính khóa, trên cùng chăng dây kẽm gai. Bên trong, chỗ nào cũng thấy cầu trượt chưa bơm nước, ống trượt lớn nhỏ xoắn vặn nối với mấy bể bơi rỗng và khô. Vé cũ và tờ rơi vương vãi khắp mặt đường nhựa. Màn đêm dần buông khiến nơi này trông buồn thảm và rờn rợn.

 Tôi nhìn mạng dây kẽm gai chằng chịt bên trên.

 - Nghe nói Ares đưa bạn gái đến đây du hí. Chắc cô ta cũng thuộc loại "thứ dữ".

 Annabeth gắt:

 - Percy, tỏ ra tôn trọng chút đi.

 - Sao gắt tớ? Tớ tưởng cậu cũng ghét Ares.

 - Dù gì ông ta cũng là thần. Với lại, tình nhân của ông ấy nóng tính lắm.

 Grover đế thêm:

 - Đố ai dám chê diện mạo của bà ta.

 - Ai mà ghê thế? Echidna chắc?

 - Không, là Arphrodite, nữ thần tình yêu.

  - Tớ tưởng bà ta lấy người khác rồi. Nhớ rồi, Hephaestus.

 - Cậu nói thế làm gì?

 Thốt nhiên tôi muốn đổi đề tài:

 - À, ta vào bằng cách nào đây?

 - Maia!

 Giày Grover mọc cánh.

 Bay qua hàng rào, lộn một vòng trên không trung, Grover loạng choạng tiếp đất bên kia cánh cửa. Nó thản nhiên phủi bụi quần như thể đã tính toán cú nhảy từ trước.

 - Sao, mấy cậu có vào không đây?

 Annabeth và tôi phải leo cổng theo cách bình thường. Hai đứa thay phiên giữ dây kẽm gai cho nhau tiến từng bước.

 Bóng tối dần thẫm lại, mênh mông hơn trong lúc chúng tôi tiến sâu vào công viên, xem xét các tụ điểm. Ở đây có đảo "Coi Chừng Bị Cắn Chân", khu vui chơi "Khéo Đụng Đầu" và góc "Đồ Bơi Của Tôi Rơi Đâu Rồi?"

 Không thấy yêu quái rình mò. Xung quanh im lặng như tờ.

 Chúng tôi đến quầy lưu niệm cửa mở toang. Hàng hóa vẫn chất đầy trên kệ: quả cầu tuyết, bút chì, bưu thiếp và dãy móc treo....

 Annabeth reo lên:

 - Quần áo sạch.

 Tôi nhắc:

 - Phải. Nhưng cậu không được...

 - Thế ư? Nhìn đây.

 Ôm hết quần áo trên dãy móc dài, Annabeth biến mất trong phòng thay đồ. Mấy phút sau, bạn ấy trở ra với quần soóc in hoa, áo thun đỏ in chữ Waterland và đôi giày thể thao mang tên khu vui chơi. Annabeth đeo trên vai ba lô căng phồng in logo của công viên nước. Rõ ràng bên trong còn rất nhiều quần áo khác.

No comments

Powered by Blogger.