KẺ CẮP TIA CHỚP - CHƯƠNG 61 - PERCY JACKSON VÀ CÁC VỊ THẦN TRÊN ĐỈNH OLYMPUS




KẺ CẮP TIA CHỚP


Tác giả: Rick Riordan
Thể loại : tiểu thuyết teen


PHẦN 15: THẦN TỐT BỤNG ĐÃI BÁNH

CHƯƠNG 61: 


Tôi e Annabeth không thích thế.

 Tiếng nhạc ở ngăn bên tắt hẳn. Có tiếng đàn ông hoảng hốt la to, tiếng cửa đóng sập và chiếc Lincoln lủi ra khỏi trạm rửa xe.

 - Chú thử ra xem chuyện gì. À này, còn mang giày anh đưa chú không? Nếu nó giúp được chú, anh cũng mừng.

 Tôi thấy mình có tội khi phải nói dối:

 - À...có. Tiện lắm anh ạ.

 Nước tắt ngấm. Sương bắt đầu tan.

 Luke nói vội, giọng anh nhỏ dần:

 - Ở Denver nhớ cẩn thận đấy. Nhắn Grover đừng lo, lần này sẽ suôn sẻ hơn lần trước. Sẽ không ai bị biến thành cây thông đâu. Chỉ cần nó...

 Màn sương tan hết. Hình ảnh Luke biến mất. Chỉ mình tôi trơ trọi giữa ngăn rửa xe ướt át.

 Annabeth và Grover về tới. Họ cười nói hỉ hả. Grover đi lộp cộp bằng móng guốc, tay cầm đôi giày mọc cánh.

 Nó nhại: 

 - El Diablo ! El Diablo! Annabeth này, lúc nãy cậu nói gì với họ thế?

 - Lát nữa tớ nói cho nghe.

 Thấy tôi, bạn ấy đứng sững. Nụ cười tắt ngấm:

 - Percy, cậu sao thế? Anh Luke nói gì vậy?

 Tôi nói dối mà trong lòng buồn và trống trải lạ thường:

 - Chẳng có gì.Thôi mình đi tìm cái gì ăn trước đã.

 ***

Mấy phút sau, ba chúng tôi vào quán ăn có ánh đèn vàng vọt chọn một ngăn. Quanh chúng tôi có mấy gia đình vừa ăn hamburger, uống sô-đa và tráng miệng với đồ ngọt.

 Mãi lâu sau người phục vụ bàn mới đi tới. Chị ấy nghi ngờ nhướn mày hỏi:

 - Các em là....?

 Tôi ấp úng:

 - Chúng em... định gọi món.

 - Các em có đủ tiền không đã?

 Môi Grover run run. Tôi chỉ sợ nó kêu be be, hoặc tệ hơn... ăn vải sơn lót nhà. Còn Annabeth trông như sắp ngất xỉu vì đói.

 Tôi cố nghĩ câu chuyện mủi lòng đem kể với chị phục vụ bàn. Thình lình cả toàn nhà rung chuyển. Tôi tưởng mình đói quá nên chóng mặt. Bên ngoài, có chiếc mô tô to bằng voi con thắng gấp bên lề đường.

 Quán ăn im phăng phắc.

 Đèn pha xe đỏ rực. Bình xăng xe sơn ngọn lửa cháy, hai bên đeo hai bao súng, nòng súng lấp ló miệng bao. Yên xe bọc da, nhưng da này giống da người đem thuộc.

 Người ngồi trên xe có thể khiến cả chục đô vật vừa chạy vừa gọi mẹ. Ông ta mặc áo thun bó sát, quần jean đen, áo khoác da đen, cạnh đùi dắt con dao găm dài. Sau cặp kính mát màu đỏ to tướng là khuôn mặt hung ác, dữ tợn nhất tôi từng thấy: đẹp trai nhưng quỷ quyệt. Mái tóc đen vuốt sáp bóng mượt và hai má chằng chịt sẹo từ vô số lần đánh nhau. Có điều lạ là tôi thấy ông ta trông quen quen.

 Ông ta vừa bước vào, một cơn gió khô nóng xộc vào mọi ngõ ngách trong quán. Thực khách như bị thôi miên đứng cả dậy. Nhưng sau cái phẩy tay của ông ta, họ lại ngồi xuống.

 Mọi người trong quán trò chuyện xôn xao. Chị phục vụ bàn chớp mắt, như thể có người nhấn nút tua lại trong não chị:

 - Các em có đủ tiền không đã?

 Tay đua xe lên tiếng:

 - Tôi đãi.

 Ông ta vào ngăn chúng tôi. Không gian quá hẹp so với thân hình kềnh càng của ông nên Annabeth phải ngồi nép bên cửa sổ.

 Ông nhìn chị phục vụ ngạc nhiên nhìn mình:

 - Cô vẫn còn ở đây sao?

 Ông chỉ tay, chị ta cứng đờ như khúc gỗ rồi xoay lung, đi xuống bếp.

 Ông ta quay sang tôi. Dù không nhìn thấy mắt ông sau cặp kình màu đỏ, nhưng trong tôi sôi sục những cảm giác khó chịu. Giận dữ, tức tối, cay đắng. Tôi muốn đấm vào tường, muốn ra ngoài gây sự đánh nhau. Gã này tưởng mình là ai chứ?

 Ông ta cười nhếch mép:

 - Ra đây là con lão già Tảo biển?

 Đáng lẽ tôi phải ngạc nhiên hoặc sợ hãi. Đằng này, cảm giác của tôi giống lúc đối mặt Gabe Cóc Chết. Tôi chỉ muốn vặt đầu gã cho hả giận.

 - Ông là cái thá gì chứ?

 Annabeth lườm tôi:

 - Percy, ăn nói cẩn thận. Ông đây là...

 Ông ta giơ tay can ngăn:

 - Không sao đâu. Ta thích người có cá tính. Miễn là phải biết trên biết dưới. Này em họ, biết ta là ai không?

Giờ tôi biết vì sao ông ta trông quen quen. Gã có kiểu bĩu môi giống hệt mấy đứa ở nhà số Năm, Trại Con Lai.

 - Ông là cha của Clarisse. Thần chiến tranh Ares.

 Thần Ares cười nham nhở, đoạn tháo kính mát. Chỗ của cặp mắt chỉ toàn lửa. Hai hốc mắt bốc cháy như có những vụ nổ hạt nhân bé xíu liên tiếp nối nhau.

 - Thằng ranh, mày đoán đúng rồi đó. Tao nghe nói mày bẻ giáo của Clarisse.

 - Nó muốn thế mà.

 - Chắc vậy. Mày cũng được đấy. Chuyện trẻ con đánh nhau, tao không dính vào. Tao đến đây vì... vì nghe nói mày ghé Denver chơi. Tao định gợi ý mày một chuyện.

 Chị nhân viên quay lại, bưng theo ba khay đầy bánh hamburger phô mai, khoai tây chiên, hành tây, và sữa sô cô la.

 Ares đưa chị mấy đồng vàng drachma.

 Chị sợ hãi nhìn:

 - Nhưng tiền này không...

 Ares rút con dao to tướng tẩn mẩn cạo móng tay:

 - Sao thế, cô em?

 Hết hồn, chị cầm tiền vàng đi ra.

 Tôi bảo:

 - Ông không được đem dao dọa người.

  Ares cười hô hố:

 - Mày giỡn chắc? Tao thích xứ này. Kể từ thời Sparta, Mỹ là nơi tuyệt vời nhất. Ranh con, mày cũng mang vũ khí đấy thôi. Thế giới ngoài kia đầy hiểm hoạ. Nói đến đây ta mới nhớ vụ gợi ý. Mày phải giúp tao một việc.

 - Tôi tài hèn sức mọn, sao giúp được thần thánh?

 - Có chứ, giúp ta đỡ phí thời gian vì đôi ba thứ nhỏ nhặt. Tao quên mất tấm khiên ở công viên nước bỏ hoang dưới trung tâm. Chẳng là tao đang vui vẻ với... nhân tình thì bị phá ngang. Ta bỏ lại khiên ở đó. Giờ mày lấy nó về cho tao.

 - Sao ông không tự đi mà lấy?

 Lửa trong mắt ông ta bốc cao hơn:

 - Cũng cùng lý do tao không biến mày thành chó rồi cán chết bằng chiếc Harley kia. Bởi vì tao không thích. Này Percy Jackson, thần thánh đang cho mày cơ hội khoe mẽ. Hay mày biến thành thằng hèn rồi? - Ông ra ghé sát lại. - Hay mày chỉ hung hăng khi có dòng sông đỡ bên dưới, để cha mày còn ra tay cứu mày?

 Tôi muốn đấm vào mặt gã nhưng không hiểu sao tôi biết gã chỉ chờ có thế. Thần Ares rất biết chọc giận tôi. Nếu tôi nổi khùng xông vào, gã sẽ đắc ý. Tôi quyết không cho gã hả hê.

 - Tụi tôi không quan tâm vì còn có việc phải làm.

 Cặp mắt dữ dội của Ares bắt tôi nhìn những thứ tôi không muốn nhìn: nào máu chảy, khói lửa, xác người la liệt khắp chiến trường...

 - Tao biết việc gì rồi. Lúc mới mất bảo bối, Dớt cử toàn người giỏi nhất đi tìm: Apollo, Athena, Artemis và tao, tất nhiên. Nếu tao không tìm ra món đồ lợi hại đó... 

Ares liếm môi như thể ông ta khao khát khi nghĩ tới tia chớp.

 - Nếu tao không tìm được, mày đừng có mong. Tuy nhiên, tao cho mày cớ để nghi ngờ đây. Nói cho biết, chính tao rỉ tai Poseidon, khiến cha mày nghi ngờ lão Mồm Thối suốt ngày loanh quanh với xác chết.

No comments

Powered by Blogger.