KẺ CẮP TIA CHỚP - CHƯƠNG 63 - PERCY JACKSON VÀ CÁC VỊ THẦN TRÊN ĐỈNH OLYMPUS

KẺ CẮP TIA CHỚP


Tác giả: Rick Riordan
Thể loại : tiểu thuyết teen


PHẦN 15: THẦN TỐT BỤNG ĐÃI BÁNH

CHƯƠNG 63: 



 Grover bảo tôi:

 - Thoải mái đi.

 Lát sau, cả ba đều ăn mặc như dụng cụ quảng cáo biết đi cho công viên bị xóa sổ từ lâu.

 Chúng tôi tiếp tục tìm Đường Hầm Tình Yêu. Tôi có cảm giác cả công viên đang nín thở.

 Cố quên bóng tối ngày càng quánh lại, tôi gợi chuyện:

 - Vậy... Ares và Aphrodite có quan hệ với nhau?

 Annabeth đáp:

 - Nghe đồn thế. Từ ba ngàn năm trước cơ.

 - Thế còn chồng Aphrodite?

 - Cậu biết rồi, thần Hephaestus là thợ rèn. Mới lọt lòng chưa được bao lâu đã bị thần Dớt quẳng từ đỉnh Olympia xuống nên bị tật nguyền, què quặt. Vậy không thể gọi là đẹp trai được. Tuy ông ấy khéo tay nhưng Aphrodite không thích thú gì trí thông minh và tài năng hết.

 - Bà ấy thích dân đua mô tô.

 - Đại khái thế.

 - Hephaestus biết chuyện không?

chứ. Một lần ông dùng lưới vàng bắt cả hai, sau đó mời các thần tới chứng kiến nhằm bêu rếu cặp tình nhân. Từ trước đến giờ, Hephaestus luôn nghĩ cách làm họ xấu hổ. Thế nên muốn gặp nhau họ phải tìm nơi kín đáo, như...
 
 Annabeth dừng phắt lại, nhìn thẳng phía trước.

  - Như chỗ kia kìa.

 Trước mặt chúng tôi là hồ cạn khô. Chắc lúc trước là sân trượt băng rất đẹp. Nó hình tròn, đường kính ít nhất năm chục mét.

 Xung quanh sân trượt bài trí hơn chục tượng thần tình yêu Cupid có cánh bằng đồng giương sẵn cung tên. Đối diện chỗ chúng tôi đứng là đường hầm hun hút, có lẽ là chỗ tháo nước khi hồ đầy. Bảng phía trên đề: HÀNH TRÌNH LY KỲ CỦA TÌNH YÊU - đây KHÔNG phải Đường hầm Tình yêu của cha mẹ bạn.
 Grover rón rén đến gần mép hồ:

 - Nhìn kìa.

 Dưới đáy hồ cạn khô có chiếc thuyền nhỏ sơn màu hồng và trắng. Mui thuyền có dù che. Khắp thuyền vẽ đầy trái tim xinh xinh. Trên ghế trái có một vật tròn bằng đồng sáng mờ do phải chiếu ánh sáng lúc trời nhập nhoạng: khiên của thần Ares.

 - Sao dễ thế? Chỉ cần xuống lấy là xong.

 Annabeth rà đầu ngón tay lên bệ tượng Cupid gần nhất.

 - Ở đây có khắc chữ Hy Lạp: Êta. Không hiểu....

 Tôi hỏi:

 - Grover này, cậu có ngửi thấy mùi yêu quái không?

 Grover hít hà:

 - Không.

 - Lúc ở Gateway Arch, cậu cũng bảo không có yêu quái. Lần này thì sao?

 Grover tự ái:

 - Tớ đã bảo đó là chó địa ngục mà.

  Tôi lấy can đảm:

 - Thôi, xin lỗi nhé. Để tớ xuống.
 
 - Tớ đi với cậu. 

 Nói thế nhưng Grover có vẻ không hào hứng lắm. Tôi đoán Grover cố xí xoá vụ bỏ tôi lại một mình trên Gateway Arch.

 - Không, tớ muốn cậu tận dụng tối đa giày bay. Tớ cần cậu hỗ trợ, nhất là lúc có sự cố.

 Grover ưỡn ngực:

 - Có tớ đây. Nhưng sự cố nào chứ?

 - Tớ không biết, chỉ linh tính thế thôi. Annabeth đi với tớ…

 - Cậu điên à?

 Cô bạn nhìn tôi từ đầu đến chân như thể tôi vừa ở cung trăng rơi xuống. Hai má Annabeth đỏ bừng.

 Tôi quạu:

 - Sao thế?

 - Tớ đi với cậu vào Đường Hầm Tình Yêu ư? Ngượng chết được. Nhỡ ai nhìn thấy thì sao?

 - Làm gì có ai?

 Nói thế chứ tôi cũng ngượng chín mặt. Sao con gái hay rắc rối thế nhỉ?

 Tôi bảo Annabeth:

 - Được rồi. Tớ tự làm lấy.

 Nhưng thấy tôi bước xuống hồ, bạn ấy cũng đi theo, miệng lẩm bẩm rằng con trai chỉ lắm chuyện lằng nhằng.

 Chúng tôi đến bên thuyền. Chiếc khiên dựng trên một ghế. Bên kia có khăn quàng cổ bằng lụa.

  Tôi tưởng tượng thần Ares và Aphrodite trong khung cảnh này: Hai vị thần gặp nhau trong công viên nước bỏ hoang. Tại sao phải thế? Vừa lúc đó tôi nhận thấy chi tiết mà lúc đứng phía trên tôi không thấy: quanh hồ gắn đầy gương. Tất cả đều chiếu thẳng vào thuyền. Dù nhìn đi đâu, tôi cũng soi gương được. Ra vậy. Trong lúc ân ái mặn nồng, Ares và Aphrodite vẫn ngắm người yêu qua gương.

 Tôi cầm khăn quàng cổ lên xem. Chất liệu vải mỏng, hồng nhạt thơm mùi hoa hồng hoặc cây nguyệt quế mọc trên núi. Tôi mơ màng cười nụ, suýt áp khăn lên má. Annabeth giật vội,nhét khăn vào túi:

 - Chớ! Đừng động vào bảo bối tình yêu chứ!

 - Cái gì?

 - Đồ óc tảo biển, lấy khiên rồi đi thôi.

 Tay vừa chạm khiên, tôi biết ngay có sự chẳng lành. Bàn tay tôi vừa xuyên qua một thứ nối khiên với bảng điều khiển của xuồng máy. Tôi tưởng mạng nhện, nhưng khi giơ tay lên nhìn kỹ, hóa ra đó là dây kim loại rất mảnh, mắt thường gần như không nhìn thấy được. Một đoạn dây bẫy.

 Annabeth ngăn:

 - Khoan đã.

 - Không kịp rồi.

 - Mạn xuồng có chữ Êta, giống như kia. Ta mắc bẫy rồi.

 Thình lình, bao âm thanh nhất loạt vang lên như thể có hàng ngàn bộ phận đồng thời khởi động. Cả hồ nước biến thành cỗ máy khổng lồ.

 Grover hét:

 - Các cậu ơi, coi chừng!

 Quanh thành hồ hình tròn, tượng Cupid giơ cung ngắm bán. Tôi chưa kịp kêu Annabeth tìm chỗ nấp, họ đã nhả tên. Nhưng họ không bắn chúng thôi mà bắn lẫn nhau: Tượng bên này bắn sang thành hồ đối diện. Những sợi dây kim loại mảnh theo mũi tên găm sang bờ bên kia tạo thành hình hoa thị bằng vàng. Sau đó, những sợi chỉ kim loại nhỏ xíu tự đan vào nhau dệt nên tấm lưới khổng lồ.

No comments

Powered by Blogger.