KẺ CẮP TIA CHỚP - CHƯƠNG 55 - PERCY JACKSON VÀ CÁC VỊ THẦN TRÊN ĐỈNH OLYMPUS
KẺ CẮP TIA CHỚP
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại : tiểu thuyết teen
PHẦN 13: TÔI LAO ĐẦU VÀO CHỖ CHẾT
CHƯƠNG 55:
Hai ngày liền, chúng tôi trên tàu Amtrack chạy thẳng về hướng tây, băng
qua bao núi đồi, sông suối và những cánh đồng lúa mì gợn sóng màu hổ phách
Dù không bị tấn công lần nào, tôi
vẫn không thoải mái. Tôi cảm giác cả ba chạy vòng quanh hộp đồ chơi. Nhiều cặp
mắt theo dõi chúng tôi từ bên trên và bên dưới, như thể có người đang chờ lúc
thuận lợi là ra tay.
Tôi cố gắng ẩn mình, càng ít người
thấy càng tốt vì ảnh tôi theo nhiều tờ báo đi khắp miền duyên hải phía đông. Tờ
Trenton Register News đăng tấm hình khách du lịch chụp tôi vừa chạy từ xe buýt
Greyhound. Tôi không tin ở mắt mình: bóng thanh kiếm Thủy triều mờ mờ, trông
như tôi đang cầm gậy vụt bóng chày.
Ghi chú dưới bức hình có nội dung
sau:
"Percy Jackson, mười hai tuổi,
đang bị cảnh sát truy lùng nhằm làm rõ nguyên nhân mất tích của mẹ cậu bé[15]
cách đây hai tuần, lộ diện khi chạy trốn khỏi xe buýt, nơi cậu bé bắt chuyện với
mấy cụ già là hành khách trên xe. Jackson vừa xuống, chiếc xe nổ tung trên đường
lộ vắng vẻ miền New Jersey. Dựa theo lời kể của nhiều nhân chứng, Jackson có
hai kẻ tòng phạm luôn theo sát cậu bé. Ông Gabe Ugliano, bố dượng cậu bé, treo
giải thưởng bằng tiền mặt cho ai bắt được cậu bé."
Annabeth trấn an:
"Đừng lo. Cảnh sát người phàm
không bắt được chúng ta đâu."[16]
Nhưng nghe giọng nói, tôi biết
chính Annabeth cũng không dám chắc.
Suốt ngày hôm đó, tôi như ngồi
trên chảo lửa. Nếu không đi tới đi lui hết chiều dài con tàu, tôi lại đứng nhìn
cửa kính.
Một lần, tôi thấy cả gia đình nhân
mã đeo cung tên săn bữa trưa đang phi nước kiệu qua đồng lúa mì. Thấy tôi nhìn,
cậu con trai trạc tuổi học trò lớp hai dính trên mình ngựa con giơ tay vẫy.
Tôi nhìn hành khách trong khoang
nhưng hình như không ai thấy. Người lớn đi tàu, thường vùi mặt vào tạp chí hoặc
chăm chú ngó màn hình máy tính xách tay.
Lần khác, lúc sẩm tối, có con gì
to lớn chạy xuyên cánh rừng ven đường. Tôi tin chắc mình nhìn thấy sư tử, chỉ
có điều ở Mỹ không có sư tử. Hơn nữa con này cực kỳ to lớn. Lông nó vàng óng
trong ánh hoàng hôn. Lát sau, nó chạy sâu vào rừng cây rậm rạp và biến mất.
***
Tiền thưởng tìm Gladiola trả cho bọn
tôi[17] chỉ đủ mua vé đến Denver. Không thể chơi sang mua vé nằm, bọn tôi đành
gà gật trên khoang tàu ngồi. Cổ và gáy tôi tê cứng. Vì Annabeth ngồi ngay bên cạnh,
nên tôi cố không nhểu dãi.
Grover vừa ngủ, vừa ngáy, vừa nói
mơ khiến tôi thức suốt. Có lần nó đạp mạnh khiến hai bàn chân giả rụng ra. Tôi
và Annabeth cuống cuồng hắn lại vì sợ lộ tẩy.
Annabeth xỏ giày vào chân Grover:
- Nói nghe xem, ai nhờ cậy giúp thế?
- Sao cậu hỏi vậy?
- Lúc cậu ngủ, cậu nói mơ
:"Ta không giúp ngươi đâu." Cậu mơ thấy ai thế?
Tôi không định kể nhưng đã hai lần
tôi mơ thấy giọng nói của quỷ dưới vực. Nhưng vì lo quá nên cuối cùng tôi tâm sự
hết.
Annabeth im lặng rất lâu.
- Nghe ra thì không phải Hades.
Bao giờ ông ta cũng xuất hiện trên ngai vàng màu đen và không bao giờ cười
thành tiếng.
- Vật ấy đem mẹ tớ ra trao đổi.
Không Hades thì ai vào đây?
- Theo tớ thì... có thể ông ta bảo:
"Giúp ta rời Địa ngục", nếu ông ta muốn cư dân đỉnh Olympia tiêu diệt
nhau. Nhưng nếu đã có Tia Chớp trong tay, tại sao ông ta đòi cậu giao nó?
Tôi lắc đầu. Giá tôi biết câu trả
lời thì hay quá. Tôi nhớ Grover từng bảo hình như ba Nữ Thần Báo Thù đang tìm
kiếm thứ gì đó trên xe buýt.
Nó ở đâu? Ở đâu?
Hình như cảm xúc của tôi ảnh hưởng
đến Grover. Nó khụt khịt, lẩm bẩm câu gì đó về rau cỏ rồi lật đầu sang bên kia
ngủ tiếp.
Annabeth chỉnh mũ, che sừng cho
Grover:
- Percy này, chớ đổi chắc với
Hades. Chắc cậu thừa biết ông ta xảo trá, nhẫn tâm và tham lam vô độ. Lần này,
dù ba "Người Tử Tê" ông ta cử lên trần gian không hung hăng, tớ cũng
không mắc lừa...
- Nói thế có nghĩa trước đây cậu gặp
họ rồi ư ?
Annabeth chạm tay vào vòng đeo cổ,
chỉ năm viên sứ lưu niệm, viên màu trắng có vẽ hình cây thông.
- Cứ cho là tớ không ưa gì thần
cai quản địa ngục.Cậu đừng như cá cắn câu, mắc mưu ông ta vì muốn cứu mẹ.
- Giả sử ở địa vị tớ và Hades lấy
cha cậu làm mồi nhử, cậu sẽ làm gì?
- Dễ ợt. Tớ mặc ông ấy cho quạ rỉa.
- Nói thật hay đùa đấy ?
Cặp mắt xám nhìn tôi không chớp. Mặt
lạnh lùng y như lúc ở trại hè Annabeth rút kiếm định chém con chó địa ngục.
- Cậu không biết chứ cha tớ ghét tớ
từ lúc tớ mới lọt lòng mẹ. Ông chưa hề muốn có con bao giờ. Nghe tin có tớ, ông
bảo thần Athena mang tớ lên đỉnh Olympia mà nuôi. Ông ấy bận, không chăm sóc được.
Nghe vậy mẹ buồn lắm. Mẹ bảo các anh hùng phải do cha hoặc mẹ người phàm nuôi dạy
dưới trần.
- Nhưng... mẹ cậu không thể đến
nhà bảo sanh, đúng không?
- Thần Gió Tây Zephyr mang nôi vàng trong đó
có tớ thả trước cửa nhà cha. Chắc chắn cha tớ phải biết đó là phép màu. Cũng
như người phàm chụp ảnh kỹ thuật số vậy. Nhưng lúc nào ông cũng ca thán rằng tớ
là mối phiền toái lớn nhất đời ông. Tớ mới lên năm, ông đã cưới vợ khác, quên hẳn
mẹ tớ. Có vợ người phàm và hai đứa con hoàn toàn bình thường, ông ta cố giả vờ
như không hề có tớ trên đời.
Tôi ngó mông lung ngoài cửa kính.
Ánh đèn vàng vọt của thị trấn đang say ngủ trôi dần qua. Tôi muốn an ủi bạn,
nhưng không biết ăn nói thế nào.
- Mẹ tớ lấy một gã vô cùng đê tiện.
Grover bảo mẹ bảo vệ tớ... bằng cách dùng khung cảnh gia đình phàm trần làm
bình phong che chắn cho con. Chắc cha cậu cũng theo cách ấy.
No comments
Post a Comment