KẺ CẮP TIA CHỚP - CHƯƠNG 54 - PERCY JACKSON VÀ CÁC VỊ THẦN TRÊN ĐỈNH OLYMPUS
KẺ CẮP TIA CHỚP
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại : tiểu thuyết teen
PHẦN 12: LỜI KHUYÊN CỦA CHÓ XÙ
CHƯƠNG 54:
- Vô lý.
- Ừ. Nhưng nếu quả thực ta hiểu sai mục đích nhiệm vụ trong khi chỉ có
chín ngày tìm tia chớp thì .
Nó nhìn tôi hy vọng có lời giải nhưng tôi mù tịt.
Tôi nhớ Medusa bảo: Tôi bị các thần lợi dụng. Tôi đang dấn thân vào chốn
kinh hoàng đến độ so với nó, bị hóa đá là hồng phúc. Tôi thành thật:
- Tớ chưa nói hết với cậu. Tia chớp ra sao, tớ cũng mặc. Tớ xuống địa ngục
cốt để cứu mẹ mà thôi.
Grover vi vu thổi sáo:
- Tớ biết chứ. Nhưng cậu có chắc đó là lý do duy nhất.
- Dù gì cũng không phải giúp cha tớ. Ông không đếm xỉa gì đến tớ. Vậy việc
gì tớ phải nghĩ đến cha.
Từ cành cây cao, Grover nhìn xuống tôi:
- Percy này, tớ không thông minh, sắc sảo bằng Annabeth, cũng không can đảm
bằng cậu. Nhưng về mặt nhận diện cảm xúc, tớ có biết đôi chút. Cậu mừng vì cha
mình còn sống. Cậu sung sướng vì ông công khai nhận con. Có phần nào cậu muốn
làm ông tự hào vì mình. Chính vì thế cậu gửi thủ cấp Medusa lên đỉnh Olympia. Cậu
muốn trình làng bằng chứng cho thấy con trai ông cũng giỏi như ai.
- Không có đâu. Rõ là cảm xúc của thần rừng khác người phàm nên cậu đoán
sai bét. Ông ấy nghĩ gì tớ cũng mặc.
Grover gác chân lên:
- Thôi được rồi, Percy. Sao cũng được mà.
- Với lại, tớ có nên công nên trạng gì đâu mà khoe. Nhìn xem, mới đi khỏi
New York ta đã kẹt ở đây. Không một xu dính túi, không biết đến hướng tây bằng
đường nào.
Grover đăm đăm nhìn trời đêm như thể suy nghĩ rất lung về vấn đề tôi vừa
nêu:
- Thôi để tớ gác lượt đầu cho. Cậu ngủ cho lại sức.
Tôi vừa định cãi, nó đã thổi sáo nhạc Mozart dìu dặt và ngọt ngào. Tôi trở
mình, mắt cay xè. Mới nghe đoạn ngắn từ bản Concert số 12, tôi đã ngủ thiếp đi.
Tôi mơ thấy mình đứng trong hang tối, trước mặt là hố sâu thăm thẳm. Những
sinh vật nhỏ xíu màu xám bay thành bức màn dày kín quanh tôi. Không hiểu sao
tôi biết những mảng khói phát ra âm thanh rì rầm ấy là linh hồn của người chết.
Họ níu quần áo, cố lôi tôi lại nhưng tôi chỉ nóng lòng tiến lên sát mép vực
sâu. Tôi chóng mặt khi nhìn xuống dưới.
Miệng vực rông hoác, tối đen, rõ là không đáy. Thế nhưng tôi cảm giác có
con gì cố trèo lên miệng vực. Nó to lớn và rất độc ác. Một giọng nói vang lên từ
bóng đêm sâu thẳm bên dưới.
- Anh hùng bé nhỏ, cậu quá yếu ớt, quá trẻ, nhưng có thể cậu sẽ làm được.
Giọng nói nghe xa xôi, lạnh lùng và chở nặng hận thù. Tiếng nói ấy vây lấy
tôi như bức tượng dày bằng chì, xám xịt và nặng trĩu.
- Thằng nhóc kia, bọn chúng làm ngươi mê mụ rồi. Hãy bỏ chúng, theo ta.
Ta sẽ cho ngươi thứ ngươi muốn.
Một hình bóng mờ ảo bay lơ lửng giữa lòng vực trống trải: mẹ tôi đứng sững
trong tư thế lúc bị biến thành cơn mưa vàng. Mặt mẹ nhăn nhó vì đau như thể quỷ
đầu bò vẫn còn siết cổ mẹ. Mắt mẹ nhìn tôi như van lơn: “Chạy đi con!”.
Tôi cố kêu nhưng không thành tiếng.
Tiếng cười lạnh lẽo từ dưới lòng vực.
Có một lực vô hình đẩy tôi lên trước. Nếu tôi không bấu chặt chân xuống đất,
nó đã lôi tôi xuống dưới.
Giọng nói càng thống thiết hơn:
- Đưa tia chớp cho ta. Tấn công bọn thần bất trung bất nghĩa.
Linh hồn người chết vây quanh thì thào:
- Đừng! Tỉnh lại đi!
Hình ảnh mẹ tôi mờ dần. Quái vật dưới vực siết chặt lực vô hình quanh người
tôi. Đến lúc này tôi mới biết nó không định lôi tôi xuống. Nó muốn tôi níu lấy
tôi mà leo lên.
Nó lào khào:
- Tốt! Tốt lắm!
Linh hồn khe khẽ giục:
- Dậy đi! Thức tỉnh đi.
Có người lay tôi dậy. Tôi choàng tỉnh. Trời sáng bảnh mắt từ lúc nào.
Annabeth trêu chọc:
- Rồi, thây ma sống lại kìa.
Giấc mơ làm tôi run khắp người. Tôi như thấy quái thú dưới vực còn siết
chặt ngực mình:
- Tớ ngủ bao lâu rồi?
Annabeth ném sang bịch bánh khoai chiên giòn lấy từ nhà “cô Em” đêm qua:
- Lâu. Tớ chuẩn bị xong bữa sáng rồi đây. Còn Grover thăm thú xung quanh
xong. Nhìn này, cậu ấy tìm được bạn.
Mắt tôi cay xè, chưa tập trung được.
Grover ngồi xếp bằng trên tấm mền. Có con gì lông xù nằm gọn trong lòng
nó: Một con thú nhồi bông màu hồng kỳ dị bẩn lem nhem. Không, không phải thú nhồi
bông. Nó là chó xù màu hồng. Thấy tôi, nó cảnh giác sủa ăng ẳng. Grover thản
nhiên:
- Không, cậu ấy không thế.
Tôi chớp mắt lia lịa:
- Cậu... nói chuyện với chó à?
Chú khuyển gầm gừ. Grover đe:
- Cậu nói nghe có vẻ coi thường. Nói cho biết nhé: Chú cún này là tấm vé
giúp chúng ta đi về hướng tây đấy. Lịch sự với người ta một tí.
- Cậu biết nói tiếng thú à?
Grover giả điếc:
- Giới thiệu với Percy, đây là Gladiola. Gladiola này, đây là Percy.
Tôi trợn mắt nhìn Annabeth, hy vọng bạn ấy quát Grover thôi đùa dai với
tôi. Nhưng Annabeth cực kỳ nghiêm túc. Tôi nguây nguẩy:
- Ai lại chào chó! Quên đi, tớ không chào.
Annabeth khăng khăng:
- Percy này. Tớ vừa chào Glodiola xong. Giờ đến lượt cậu.
Gladiola lại gầm gừ. Tôi đành miễn cưỡng chào nó.
Grover kể nó gặp Glodiola trong rừng, bèn bắt chuyện làm quen. Chú cún
lông xù này chạy trốn gia đình chủ giàu có. Họ treo giải thưởng hai trăm đô la
cho ai bắt được nó. Dù không muốn quay lại nhà đó, nhưng muốn giúp Grover, nó
xin sẵn lòng. Tôi hỏi:
- Sao Glodiola biết có giải thưởng?
- Thì đọc tờ rơi. Có thế cũng hỏi.
- Ờ nhỉ! Tớ ngốc thật. Ra chó cũng biết đọc cơ đấy.
Annabeth ôn tồn trình bày kế hoạnh:
- Vậy ta sẽ trả Gladiola về nhà, lấy tiền mua vé đi Los Angeles. Thế là
xong.
Tôi nhớ giấc mơ hồi tối: Những linh hồn thì thầm, quái thú dưới vực,
khuôn mặt mẹ đúng lúc bị biến thành cơn mưa vàng. Có thể tất cả đều đang ở hướng
Tây chờ tôi.
Tôi nói trước:
- Không đi xe buýt đâu đấy.
Annabeth đồng tình:
- Ừ, quên vụ xe buýt đi.
Bạn ấy chỉ tay xuống chân đồi, nơi có đường ray xe lửa chạy qua. Đêm qua
tôi không nhìn thấy trời tối.
- Ga xe lửa Amtrak cách đây một cây số. Gladiola bảo trưa nay tàu đi hướng
tây sẽ khởi hành.
No comments
Post a Comment