KẺ CẮP TIA CHỚP - CHƯƠNG 56 - PERCY JACKSON VÀ CÁC VỊ THẦN TRÊN ĐỈNH OLYMPUS

KẺ CẮP TIA CHỚP


Tác giả: Rick Riordan
Thể loại : tiểu thuyết teen


PHẦN 13: TÔI LAO ĐẦU VÀO CHỖ CHẾT

CHƯƠNG 56: 



 Annabeth mân mê vòng cổ không rời. Cô bé nắm chặt nhẫn vàng đeo cùng năm hạt sứ, loại nhẫn sinh viên tốt nghiệp trường quân sự West Point hay đeo. Tôi đoán chắc nhẫn của cha Annabeth. Nếu giận cha, sao Annabeth còn đeo nó?

 - Cha bỏ bê, còn dì ghẻ chê tớ quái đản. Bà ly gián, không cho tớ chơi với em cùng cha khác mẹ. Mỗi khi có tình huống nguy hiểm, chẳng hạn yêu quái tấn công, cả hai đều tức tối dồn mắt vào tớ như muốn nói: "Sao ngươi dám bắt người thân cùng chịu nguy hiểm?" Sau này, tớ hiểu cha và mẹ kế không muốn chứa chấp đứa con bất bình thường. Thế nên, tớ bỏ nhà đi luôn.

 - Năm ấy cậu mấy tuổi?

 - Bảy tuổi. Cùng năm tớ đến Trại Con Lai.

 - Nhưng... cậu không thể đi một mình đến trại hè được.

 - Đúng vậy. Chẳng ai làm thế một mình cả. Vì luôn dõi theo con nên mẹ hướng dẫn tớ tìm người giúp. Tớ bất ngờ quen hai người bạn sau này giúp tớ rất nhiều... nhưng mọi chuyện kết thúc quá chóng váng.

 Tôi muốn hỏi sau đó xảy ra chuyện gì. Nhưng hình như Annabeth đắm mình với chuỗi kỷ niệm buồn, quên hết xung quanh. Tôi biết gặng hỏi chỉ làm bạn ấy buồn thêm.

 Trong lúc tàu lao nhanh đến Ohio, tôi đành vừa chịu trận tiếng ngáy như kéo gỗ của Grover, vừa ngắm những cánh đồng trải dài tít tắp trong đêm khuya thanh vắng.

  ***

  Đi tàu hết gần hai ngày, tức cuối ngày mười ba tháng Sáu, tám ngày trước Hạ chí, chúng tôi theo tàu đi qua dãy đồi rợp nắng vàng, qua cầu bắt ngang sông Mississippi, tiến vào địa phậm St.Louis. Annabeth say mê ngắm Gateway Arch, cửa ô xây hình vòm ngay lối vào thành. Tôi thấy nó giống quai túi giấy móc bên hông đô thị sầm uất.

 Cô bạn trầm trồ:

Tớ thích giống họ.

 - Cái gì?

 - Xây một cái giống thế. Cậu thấy đền Parthenon chưa, Percy?

 - Chỉ có trong ảnh thôi.

 Annabeth nhìn xa xăm:

  - Sẽ có ngày chính mắt tớ thấy công trình vĩ đại như thế. Tớ sẽ xây dựng tượng đài lớn nhất lịch sử cho các thần. Một kỳ quan sau hàng chục thế kỷ vẫn sừng sững giữa trời.

 Tôi bật cười:

 - Cậu á? Định làm kiến trúc sư à?

 Không hiểu sao tôi thấy tức cười. Thật khó hình dung Annabeth ngồi yên cả ngày kẻ kẻ, vẽ vẽ.

 Hai má bạn tôi đỏ như quả bồ quân.

 - Ừ, kiến trúc sư thì sao nào? Mẹ Annabeth kỳ vọng con mình kiến tạo, không đập phá như cái ông thần chuyên gây động đất kia.

 Tôi im lặng nhìn con sông Mississippi chở nặng phù sa, cuồn cuộn nổi sóng.

 Annabeth vội nói:

 - Xin lỗi. Tớ quá lời.

 Tôi năn nỉ:

 - Chúng ta hợp tác một chút có được không vậy? Chẳng lẽ cha Poseidon và mẹ Athena chưa từng bắt tay làm chung dự án nào ư?

 Annabeth phải bình tâm ngẫm nghĩ mới nhớ ra:

 - Chắc có chứ... cỗ xe cho thần mặt trời chẳng hạn. Sáng kiến của mẹ tớ, nhưng thần Poseidon biến sóng biển thành đàn bạch mã kéo xe. Sau đó, họ cùng chung tay hoàn tất nó.

 - Vậy nếu muốn, ta làm chung được mà.

 Đoàn tàu lao nhanh đến trung tâm thành phố. Annabeth ngắm mãi cho đến khi cửa ô mái vòm khuất sau tòa nhà khách sạn cao ngất.

 Mãi sau, bạn ấy mới bảo:

 - Ừ.

 Tàu dừng trong nhà ga Amtrack tọa lạc giữa lòng thành phố. Loa trên toa thông báo tàu nghỉ hai tiếng trước khi khởi hành đến Denver.

 Grover vươn vai. Chưa mở mắt, nó đã kêu: 

 - Ăn!

 Annabeth giục :

 - Dậy đi, dê con. Ta đi ngắm cảnh thôi.

 - Ngắm gì?

 - Gateway Arch. Chắc đây là cơ hội duy nhất leo lên mái cổng vòm của tớ. Cậu có đi không thì nói?

 Grover và tôi đưa mắt nhìn nhau.

 Tôi định từ chối: "Không đi đâu", nhưng tốt hơn hết chớ nên để Annabeth đi đâu một mình.

 Grover nhún vai:

 - Miễn là quán ăn ở đó không có yêu quái.

***

 Gateway Arch[18] cách nhà ga vài dãy nhà. Giờ đã là cuối ngày. Dòng người xếp hành lên đỉnh tham quan đã vãn.Chúng tôi băng qua viện bảo tàng dưới lòng đất, xem xe đẩy và thuyền mành của người da đỏ có từ đầu thế kỷ mười bảy. Tuy không thú vị lắm nhưng nghe Annabeth nhiệt tình thuyết minh về tiến trình xây cổng vòm, được Grover liên tục giúi kẹo vào tay nên tôi cũng thấy hay hay.

 Tuy nhiên, tôi luôn cảnh giác quan sát đoàn người xếp hàng xem có gì khác thường chăng.

 Tôi ghé tai Grover hỏi nhỏ:

 - Cậu ngửi thấy gì không?

 Nó nhăn mặt bảo:

 - Không khí dưới lòng đất luôn có mùi yêu quái. Chắc không có gì đáng ngại đâu.

 Nhưng tôi thấy bất an, bụng bảo dạ đáng lẽ cả ba không nên đến đây.

 - Này, các cậu biết biểu tượng sức mạnh thần thánh là gì không?

 Đang đọc về thiết bị xây dựng dùng xây cổng vòm, Annabeth ngẩng lên hỏi:

 - Là gì?

 - À, là Hades...

 Grover đằng hắng:

 - Ta đang ở giữa chốn đông người... cậu vừa nhắc đến ông bạn "dưới lầu" phải không?

 - Ừ, tít tận dưới đó. Có phải ông ta cũng có mũ giống mũ Annabeth?

 Annabeth đáp:

 - À, mũ sắt của thần bóng tối. Phải, biểu tượng quyền uy đấy. Hôm các thần họp cuối năm, tức ngày Đông chí, tớ thấy mũ đặt cạnh ghế của Hades.

 - Ông ta cũng đến à?

 Annabeth gật đầu:

 - Ngày tối trời nhất trong năm, ngày duy nhất Hades lên đỉnh Olympia. Nhưng theo tớ biết, mũ của Hades công năng kỳ diệu hơn mũ tàng hình này nhiều...

 Grover công nhận:

 - Nhờ nó, Hades tan vào bóng tối, đi xuyên tường. Không ai chạm tới, nhìn hoặc nghe tiếng ông ta. Đồng thời, Hades biết cách gây nên cơn hoảng loạn ghê gớm đến mức làm người ta phát điên hoặc đứng tim. Thử nghĩ xem, sao có người cực kỳ duy lý vẫn sợ bóng tối?

 - Nhưng... giả sử lúc này ông ta đội mũ tàng hình có mặt ngay đây, sao ta biết được?

 Annabeth và Grover lo lắng nhìn nhau:

 - Không ai biết cả.

 - Chà, đa tạ. Giờ tớ ăn không ngon ngủ không yên rồi đây. Còn kẹo dẻo không?

 Vừa thấy thang máy bé xíu chạy lên đỉnh mái vòm, tôi giật thót mình. Linh tính mách bảo tôi sắp gay go to. Tôi ghét không gian hẹp lắm. Nếu bị ép vào đó, đầu óc tôi sẽ bấn loạn mất.

No comments

Powered by Blogger.