KẺ CẮP TIA CHỚP - CHƯƠNG 45 - PERCY JACKSON VÀ CÁC VỊ THẦN TRÊN ĐỈNH OLYMPUS
KẺ CẮP TIA CHỚP
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại : tiểu thuyết teen
PHẦN 10:TÔI PHÁ HỎNG CHIẾC XE BUÝT CỰC TỐT
CHƯƠNG 45:
Tuy vui vì có hai
bạn đi cùng, nhưng tôi biết mình có tội vì không thẳng thắn với họ. Tôi đã
không nói thật lý do chính khi nhận nhiệm vụ khó khăn này.
Sự thật là tôi
không quan tâm đến tia chớp của thần Dớt hay cứu thế giới hoặc thậm chí giúp
cha trong lúc khó khăn. Càng nghĩ tôi càng giận cha vì ông chưa bao giờ nhìn mặt
con, hay giúp mẹ tôi, hay thực hiện trách nhiệm tài chính bằng cách gửi tiền
đóng góp nuôi con. Ông chỉ nhận tôi là con khi cần người giúp việc cho mình.
Tôi chỉ quan tâm
đến mẹ mà thôi.
Nếu Hades không
biết phải trái, cố tình bắt mẹ tôi, ông ta phải trả mẹ cho tôi.
Lời Sấm Truyền
văng vẳng bên tai: Ngươi sẽ bị phản bội bởi người tự xưng là bạn. Cuối cùng,
ngươi sẽ không cứu nổi người quan trọng nhất của đời mình.
Tôi thầm ra lệnh:
“Câm đi.”
***
Mưa vẫn rơi như
trút.
Sốt ruột chờ xe
chạy, chúng tôi lấy mấy quả táo của Grover chơi tung hứng. Annabeth khéo không
thể tả. Bạn ấy có thể dùng đầu gối, khuỷu tay, vai... hất táo lên cao. Tôi chơi
cũng không tồi.
Trò chơi kết thúc
khi tôi ném trái táo về phía Grover. Nó bay đến miệng cậu ta. Chỉ một cái há miệng
thật to của Grover, trái táo biến mất, cả cuống lẫn lõi đều không còn.
Grover đỏ mặt tính xin lỗi nhưng tôi và
Annabeth mải cãi nhau nên không để ý.
Cuối cùng, xe
buýt trờ tới.
Lúc xếp hàng lên
xe, Grover nhìn quanh hít hà. Tôi hỏi:
- Sao thế?
Nó căng thẳng:
- Tớ không biết.
Chắc chẳng có gì đâu.
Nhưng tôi thấy bất
an nên cũng ngoái cổ nhìn.
Cuối cùng, lên được
xe, tìm được chỗ ngồi phía dưới, tôi thở phào nhẹ nhõm. Chúng tôi lúi húi cất đồ
đạc lên giá hành lý. Annabeth bồn chồn vỗ vỗ lưỡi trai của mũ lên đùi.
Khi mấy hành khách cuối cùng lên xe, cô bạn bấu
chặt đầu gối tôi:
- Percy, trông
kìa.
Bà già vừa lên xe
mặc váy nhung nhàu nhĩ, đeo găng tay viền đăng ten, xách túi in hoa, đội sùm sụp
mũ len màu cam đan lạ kiểu che gần hết khuôn mặt. Lúc bà ta ngẩng mặt lên, cặp
mắt đen lóe sáng khiến tôi hoảng sợ.
Chính là cô
Dodds, tuy già hơn, nhăn nheo hơn nhưng khuôn mặt độc ác đó tôi không sao nhầm
được.
Tôi ngây mặt như
bị thôi miên trên ghế.
Lên sau bà ta còn
hai bà nữa, người đội mũ xanh lá cây, người kia mũ tím. Họ giống hệt cô Dodds:
tay xương xẩu, đeo túi hoa, mặc váy nhung nhàu nát. Chính là bộ ba Nữ thần Báo
Thù độc ác.
Ba bà ngồi hàng đầu,
ngay sau bác tài. Hai người ngồi hai bên lối đi duỗi thẳng chân ra giữa đường
làm thành chữ X. Thoạt trông giống họ duỗi chân cho đỡ mỏi, nhưng tôi hiểu họ
muốn nói: “Đừng hòng ra khỏi đây.”
Xe rời bến, lăn
bánh trên những con phố mưa trơn của Manhattan.
Tôi cố giữ để giọng
không bị run:
- Cô Dodds hồi phục
nhanh quá. Sao cậu bảo nằm liệt cả đời?
Annabeth cãi:
- Tớ có nói nếu cậu
gặp may. Nhìn họ đủ biết cậu không gặp may rồi.
Grover rên rỉ:
- Gặp ba bà một
lúc thì mình chết chắc.
Annabeth suy nghĩ
rất lung:
- Đừng lo. Nữ thần
Báo Thù, ba quái vật kinh khiếp nhất địa ngục. Không sao. Không sao. Ta cứ chui
ra cửa sổ là xong.
Grover nhăn nhó:
- Cửa không mở.
- Hay cửa hậu vậy?
Xe không có cửa hậu.
Thậm chí nếu có, chúng tôi cũng không thoát được. Đúng lúc đó, xe chạy qua đại
lộ số Chín, sắp vào đường hầm Lincoln.
- Họ sẽ không tấn
công trước mặt mọi hành khách trên xe.
Annabeth nhắc:
- Mắt người phàm
không tinh. Não họ chỉ xử lý thông tin căn cứ những gì thấy qua Màn Sương mà
thôi.
- Nhưng nếu ba
người kia giết chúng mình, họ cũng phải thấy chứ.
Annabeth trầm
ngâm:
- Khó nói lắm.
Nhưng ta không nên trông cậy người phàm giúp đỡ. Biết đâu có lối thoát hiểm
trên trần xe.
Đến đường hầm
Lincoln, trong xe tối sầm, chỉ còn đèn phía trên lối đi. Tự nhiên, tiếng mưa
rơi im bặt.
Cô Dodds đứng dậy.
Bằng giọng đều đều như tập từ trước, cô nói với mọi người trong xe:
- Tôi phải đi vệ
sinh.
Bà thứ hai lên tiếng:
- Tôi cũng vậy.
Bà thứ ba nói
theo:
- Tôi cũng vậy.
Họ theo nhau lần
theo lối đi.
Annabeth bảo:
- Để đó cho tớ.
Percy, đội nón của tớ vào.
- Cái gì?
- Chỉ mình cậu là
mục tiêu của họ. Tàng hình rồi theo lối đi lên đầu xe. Cứ mặc họ đi xuyên qua cậu.
Biết đâu cậu lên được cửa trên và đi thoát.
- Nhưng còn hai cậu
thì sao?
- Rất có thể họ
không nhận ra bọn tớ. Nhưng cậu là con của một người trong Bộ Tam Vĩ Đại. Mùi của
cậu át hết mùi bọn tớ.
- Tớ không bỏ bạn
như thế được.
Grover bảo:
- Đừng lo cho tụi
tớ. Đi ngay đi!
Tay tôi run bần bật,
thấy mình hèn nhát quá. Nhưng tôi vẫn cầm mũ đội lên đầu.
No comments
Post a Comment