KẺ CẮP TIA CHỚP - CHƯƠNG 46 - PERCY JACKSON VÀ CÁC VỊ THẦN TRÊN ĐỈNH OLYMPUS
KẺ CẮP TIA CHỚP
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại : tiểu thuyết teen
PHẦN 10:TÔI PHÁ HỎNG CHIẾC XE BUÝT CỰC TỐT
CHƯƠNG 46:
Khi nhìn xuống, tôi không thấy người mình đâu
nữa.
Tôi lò dò đi lên.
Sau khi qua được mười hàng ghế, tôi ghé ngồi ghế trống đúng lúc ba Nữ thần Báo
Thù đi qua.
Cô Dodds dừng lại,
hít hít và nhìn thẳng vào tôi. Tim tôi đập loạn xạ. Rõ ràng bà ta không thấy
gì. Bà ta và hai người em của mình tiếp tục đi.
Không bị phát hiện,
tôi đi tiếp lên đầu xe.
Xe sắp ra khỏi đường
hầm Lincoln. Tôi sắp nhấn núi “Dừng xe khẩn cấp” thì nghe tiếng hét rợn người
sau lưng.
Ba người kia
không còn là ba bà lão già nua nữa.
Mặt họ giữ nguyên
(chắc không thể xấu hơn được) nhưng toàn thân họ đổi thành màu nâu, da dày lên
và mọc cánh dơi. Bàn tay bàn chân họ mọc vuốt như thú dữ. Ba túi xách biến
thành ba roi da bốc lửa.
Ba Nữ thần Báo
Thù vây quanh Grover và Annabeth, vừa quật roi vun vút vừa rít lên:
- Nó đâu rồi? Vật
đó đâu?
Hành khách trên
xe thét lên, co rúm trên ghế. Đúng là họ có nhìn thấy chuyện bất thường.
Annabeth hét lên:
- Cậu ấy không có
ở đây. Đi mất rồi.
Ba nữ yêu quái
mình người cánh dơi giơ roi lên.
Annabeth rút dao
bằng đồng, còn Grover vơ can nhôm trong túi chuẩn bị ném. Điều tôi làm tiếp
theo thật khá bốc đồng và nguy hiểm đến độ đáng được có mặt trên áp phích vinh
danh trẻ em hiếu động của năm.
Bác tài mất tập
trung. Ông nhìn gương chiếu hậu trong xe cố xem chuyện gì.
Vẫn tàng hình,
tôi nắm vô lăng trong tay ông giật mạnh sang trái. Mọi người kêu la, nghiêng hết
sang phải. Tôi hy vọng tiếng vừa nghe thấy chứng tỏ ba Nữ thần Báo Thù vừa va mạnh
vào cửa sổ.
Bác tài hét lên:
- Ấy chớ! Đừng.
Trời ơi.
Chúng tôi giành
nhau vô lăng. Sườn xe va mạnh vào tường trong đường hầm, tia lửa bắn tung tóe cả
dặm sau xe.
Xe lao nhanh khỏi
đường hầm, trở lại màn mưa tầm tã. Người và yêu quái bị quăng quật trong xe. Xe
hơi chạy dạt sang hai bên lề đường.
Không hiểu bằng
cách nào, bác tài tìm được đường thoát cho xe. Xe buýt lao vút trên xa lộ, vượt
qua năm sáu ngã tư, cuối cùng lăn bánh trên đường đất vùng nông thôn New
Jersey. Không ai tin ngay cạnh New York có loại đường vừa bé vừa lổn nhổn như vậy.
Bên trái đường là
rừng, bên phải là sông Hudson. Lúc này, hình như bác tài đang mất tay lái khiến
xe gần lao xuống sông.
Tôi có thêm sáng
kiến mới: Kéo thắng dành riêng cho trường hợp khẩn cấp. Xe buýt rít lên, xoay
tròn giữa mặt đường nhựa ướt rượt và tông vào gốc cây. Đèn cấp cứu chớp nháy
liên tục. Cửa xe bật mở. Bác tài chạy khỏi xe đầu tiên, hành khách cũng chen lấn
nhau ra cửa. Tôi nép sau lưng ghế tài xế cho họ ra hết.
Ba Nữ thần Báo
Thù hoàn hồn. Họ quật roi về phía Annabeth lúc bạn tôi rút dao hét lên bằng tiếng
Hy Lạp cổ, ra lệnh cho họ lùi lại. Grover ném lon rỗng lia lịa. Có lối ra trống
trải cho tôi dư sức chạy thoát. Nhưng tôi không bỏ bạn bè.
Tôi cởi mũ tàng
hình:
- Này!
Ba Nữ thần Báo
Thù quay lại, nhe nanh đe dọa. Lúc này, chạy ra cửa xe là thượng sách. Cô Dodds
lom khom đi giữa lối đi, giống hệt lúc đến bên trao bài kiểm tra điểm F cho
tôi. Mỗi khi bà ta vụt roi, lửa lại phụt từ dải dây da có gai lởm chởm.
Hai người em xấu
xí của bà ta nhảy cóc trên hai dãy ghế hai bên, bò về phía tôi như hai con thằn
lằn khổng lồ gớm guốc.
Cô Dodds nói giọng
lè nhè của người miền nam, vùng nào đó phía dưới bang Georgia:
- Perseus
Jackson. Ngươi đắc tội với các thần. Ngươi phải chết.
- Trông bà ghê
quá. Sao, hồi này hết dạy toán rồi à?
Bà ta gầm lên.
Annabeth và
Grover rón rén theo sau ba Nữ thần Báo Thù tìm lối ra. Annabeth cầm dao đi trước
nhưng tôi không để bạn ấy làm cái việc đáng lý tôi phải làm.
Tôi rút bút bi
trong túi áo và mở nắp. Thủy Triều vươn dài thành thanh kiếm hai lưỡi sáng
loáng.
Bà yêu quái khựng
lại.
Cô Dodds từng nếm
trải mùi lợi hại của Thủy Triều nên không thích lần “tái ngộ” này.
Mụ rít lên:
- Nộp ngay ra
đây. Nếu không, ngươi sẽ bị hành hạ đến muôn đời.
Tôi khích bác:
- Ta không sợ
đâu.
Annabeth thét:
- Percy, coi chừng!
Cô Dodds vung roi
quấn quanh kiếm Thủy Triều, còn hai bà em hai bên cùng lúc nhào vào tôi.
Tay nóng rẫy như
bị nhúng vào chì nấu lỏng nhưng tôi quyết không buông kiếm quý. Tôi thúc chuôi
kiếm sang trái khiến yêu quái ngã chổng kềnh trên ghế, sau đó chém sang phải.
Ngay khi kiếm chạm vào cổ, yêu quái nổ tung, biến thành bụi. Annabeth vật ngửa
cô Dodds còn Grover thừa cơ xông vào tước roi da.
Nó kêu oai oái:
- Ối! Nóng...
Nóng quá.
Yêu quái bị tôi
đánh bằng cán kiếm lại xông đến nhưng tôi đã vung kiếm chém xuống xẻ đôi người
mụ.
Cô Dodds ráng
vung khỏi vòng tay Annabeth siết từ phía sau. Bà ta vừa đấm đá, vừa cào cấu và
rít lên kinh khiếp. Nhưng Annabeth không chịu buông tay, còn Grover dùng ngay
roi trói chân bà ta. Xong xuôi, cả hai xô bà ta ngã sõng soài giữa lối đi. Bà
ta cố gượng dậy nhưng lối đi hẹp không giang cánh được nên đành nằm vật xuống.
Bà ta rủa xả:
- Thần Dớt sẽ hủy
diệt ngươi. Hades sẽ bắt linh hồn ngươi cho xem.
Tôi hét lên bằng
tiếng Latinh dù không biết mình học những từ ấy khi nào:
- Họ đừng hòng
làm gì tôi.
Sấm vang rền làm
rung chuyển xe buýt. Tôi nổi da gà, tóc dựng ngược.
Annabeth gào to:
- Ra ngoài! Mau!
Không cần nhắc,
tôi cũng hết muốn ở trong này.
Ba chúng tôi vội
nhao ra cửa và thấy hành khách, người thì sợ hãi đi tới đi lui, người thì cãi cọ
với bác tài. Có người bấn loạn chạy quanh, miệng gào lên:
- Thế này thì chết
thôi, sống làm sao được.
Trước khi tôi kịp
đậy nắp bút, một hành khách mặc áo sơ mi hoa sặc sỡ giơ máy chụp hình về phía
tôi bắn lia lịa.
Grover nhắc:
- Hành lý! Tụi
mình quên trên…
ĐÙNG!
Xe buýt phát nổ,
lửa phụt từ cửa sổ vỡ hết kính. Hành khách chạy tứ tán tìm nơi ẩn nấp. Sét đánh
trúng nóc xe, nhưng tiếng rên căm tức từ trong xe phát ra cho thấy cô Dodds
chưa chết.
Annabeth bảo:
- Chạy thôi. Bà
ta gọi cứu viện. Mình đi ngay mới kịp.
Ba đứa lao thẳng
vào rừng dưới trời mưa tầm tã. Sau lưng xe buýt cháy rừng rực nhưng phía trước
trời tối như bưng lấy mắt.
No comments
Post a Comment