KẺ CẮP TIA CHỚP - CHƯƠNG 44 - PERCY JACKSON VÀ CÁC VỊ THẦN TRÊN ĐỈNH OLYMPUS
KẺ CẮP TIA CHỚP
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại : tiểu thuyết teen
PHẦN 10:TÔI PHÁ HỎNG CHIẾC XE BUÝT CỰC TỐT
CHƯƠNG 44:
- Số phận ư...
giá biết số phận đưa ta đến đâu thì hay biết mấy.
- Bình tĩnh nào.
Giữ cho đầu óc sáng suốt, tỉnh táo. Hãy nhớ cháu sắp ngăn chặn cuộc chiến tranh
lớn chưa từng thấy của nhân loại đấy.
- Bác nói thế,
cháu bình tĩnh sao nổi.
Đến chân đồi, tôi
quay đầu nhìn lại. Dưới gốc cây thông từng là Thalia, con gái thần Dớt, bác
Chiron hiện nguyên hình nhân mã, tay giơ cao cây cung chào tạm biệt. Đúng là nghi
lễ tiễn đưa kiểu mẫu của thầy giáo nhân mã.
***
Argus lái xe đưa
chúng tôi qua vùng quê thanh bình tiến vào khu vực phía tây Long Island.
Dù bên cạnh có
Annabeth và Grover trông bình thường như bạn đi chung xe khác, tôi vẫn thấy lạ
lẫm khi ra đến đường cái. Sau hai tuần ở Trại Con Lai, tôi đi giữa thế giới thực
mà tưởng mình nằm mơ. Tôi trố mắt ngắm nghía từ cửa hàng thức ăn nhanh
McDonald’s, từ em bé ngồi sau xe cha mẹ, đến mọi biển quảng cáo từ khu mua sắm.
Tôi bảo Annabeth:
- Chưa thấy gì, cậu
nhỉ? Đi hơn mười dặm vẫn chưa gặp quái vật nào.
Nó khó chịu nhìn
tôi:
- Đúng là óc tảo
biển. Nói thế xui xẻo lắm đấy.
- Làm ơn nhắc lại
giùm. Sao cậu ghét tớ thế?
- Đâu ai ghét bỏ
gì cậu đâu.
- Lại chối rồi.
Annabeth cuộn mũ
lưỡi trai trong tay:
- Nghe này… Đúng
ra ta không nên đi với nhau. Cha cậu với mẹ tớ là địch thủ mà.
- Nhưng vì sao mới
được?
Cô bạn chán nản:
- Cậu muốn bao
nhiêu lý do, tớ có đủ bấy nhiêu. Một là, mẹ tớ từng bắt gặp thần Poseidon đưa
người tình vào đền Athena. Hành động như thế cực kỳ thiếu tôn trọng. Hai là, mẹ
tớ và cha cậu từng tỉ thí, ai thắng sẽ là thần bảo trợ cho thành Athen. Cha cậu
tặng dân chúng suối nước biển ngu ngốc, mẹ tớ tặng cây ôliu. Người ta thích quà
của mẹ tớ hơn nên họ lấy tên bà đặt cho thành phố.
- Chẳng qua họ
thích cây ôliu thôi.
- Thôi, bỏ đi.
- Nếu mẹ cậu hóa
phép ra bánh pizza, tớ ủng hộ liền.
- Đã bảo không
nói nữa cơ mà.
Ngồi sau vô lăng,
anh Argus cười toe toét. Anh không nói gì, nhưng một con mắt xanh lơ mọc sau
gáy anh nhìn tôi nhấp nháy.
Đến khu Queens,
đường đông khiến xe chạy chậm. Mãi đến hoàng hôn, xe mới vào địa phận
Manhattan. Trời bắt đâu mưa. Anh Argus dừng xe trước bến xe buýt Greyhound ở
khu thượng Manhattan, gần căn hộ của mẹ tôi và dượng Gabe.
Tờ bướm ẩm ướt
dán trên thùng thư có in hình tôi và dòng chữ: BẠN CÓ THẤY CẬU BÉ NÀY ĐÂU
KHÔNG? Tôi nhanh tay xé nó đi trước khi Annabeth và Grover để ý đến.
Xách hành lý xuống,
đứng xem chúng tôi mua vé xong, anh Argus đánh xe về. Lúc đưa xe khỏi bãi đậu,
con mắt trên mu bàn tay anh còn mở to nhìn chúng tôi.
Nhà tôi ngay gần
đây. Nếu như mọi khi, mẹ tôi đi làm về rồi. Ngay lúc này đây, có lẽ Gabe Cóc Chết
đang chơi bài và chưa chắc đã nhớ đến bà.
Grover đeo ba lô
lên vai. Nó nhìn theo hướng tôi đang nhìn:
- Thắc mắc lý do
mẹ cậu lấy ông Gabe chứ gì?
Tôi ngạc nhiên
nhìn nó:
- Cậu biết đọc
suy nghĩ người khác à?
Nó nhún vai:
- Tớ chỉ biết đọc
cảm xúc thôi. Chắc tớ quên chưa thông báo với cậu rằng thần rừng có tài đó. Cậu
đang nghĩ về mẹ và cha dượng, đúng không?
Tôi gật đầu tự hỏi
Grover còn quên kể với tôi những gì nữa.
- Vì cậu, bà mới
lấy ông Gabe. Cậu vô tình gán tên Gabe Cóc Chết cho ông ta nhưng không hiểu cái
gì cũng có nguyên do của nó. Ông ấy hôi thật... rùng cả mình. Đứng đây tớ còn
ngửi thấy nữa là. Dù cậu không ở bên ông ta cả tuần, tớ vẫn ngửi thấy mùi của
ông ta ám trên người cậu.
- Cám ơn lời nhắc
nhở. Cảm phiền chỉ giùm nhà tắm công cộng gần nhất.
- Cậu nên biết ơn
vì điều đó. Cha dượng cậu hôi đến lợm giọng, đủ ngụy trang cho mọi á thần. Chỉ
cần ngửi mùi hôi của ông ta trong chiếc Camaro, tớ biết nhờ ông ấy nên cậu
không bị phát hiện. Nếu mỗi mùa hè, cậu không ở cạnh ông ta, chắc chắn quái vật
lần ra cậu lâu rồi. Mẹ cậu ở với ông ấy để bảo vệ con trai. Bà ấy cực kỳ khôn
ngoan đấy. Hy vọng cậu vui khi biết mẹ hẳn yêu mình lắm nên mới ngậm bò hòn làm
ngọt sống chung nhà với ông ấy.
Tôi không vui,
nhưng cố ngăn cảm xúc lộ ngoài mặt. Tôi nghĩ thầm: “Mẹ chưa chết. Mẹ và con sẽ
còn gặp nhau.” Cảm xúc tôi lẫn lộn thế, không biết Grover còn đoán được không.
No comments
Post a Comment