KẺ CẮP TIA CHỚP - CHƯƠNG 43 - PERCY JACKSON VÀ CÁC VỊ THẦN TRÊN ĐỈNH OLYMPUS
KẺ CẮP TIA CHỚP
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại : tiểu thuyết teen
PHẦN 10:TÔI PHÁ HỎNG CHIẾC XE BUÝT CỰC TỐT
CHƯƠNG 43:
- Nếu có thời
gian, bác sẽ huấn luyện kỹ cho cháu, Hercules và Jason đều tập tành rất lâu.
- Không sao đâu ạ.
Cháu chỉ ước…
Tôi im bặt, biết
mình vừa suy nghĩ như đứa con hay vòi vĩnh. Tôi ước cha cho tôi một vật màu nhiệm
có thể giúp tôi thực hiện nhiệm vụ này: một món đồ hữu dụng như giày biết bay của
Luke hay mũ tàng hình của Annabeth.
Bác Chiron kêu
lên:
- Bác đang nghĩ vớ
vẩn gì vậy nhỉ? Bác không thể để cháu đi mà thiếu vật này được.
Ông lấy cây viết
bi trong túi áo đưa cho tôi. Nó bình thường giống cây viết dùng một lần rồi bỏ:
mực đen, có nắp đậy giá khoảng ba mươi xu.
- À… ừm. Cảm ơn ạ.
- Đó là quà của
cha cháu, bác giữ lâu lắm rồi. Lúc đó bác không biết người bác chờ đợi là cháu.
Nhưng giờ bác đã hiểu trọn vẹn Lời Sấm Truyền. Cháu chính là nhân vật đặc biệt
Nhà Tiên Tri nói tới.
Nhớ trong chuyến
thăm quan Viện Bảo tàng Metropolitan, trước khi cô giáo bốc hơi trước mặt tôi,
bác Chiron có ném cho tôi cây viết, sau đó nó biến thành thanh kiếm. Liệu có phải…
Tôi mở nắp. Cây
bút dài ra, nặng trĩu. Chưa đầy nửa giây sau, trong tay tôi là thanh kiếm đồng
sáng loáng hai lưỡi đều sắc ngọt. Chuôi kiếm bằng da có cẩn vàng ròng trang
trí. Lần đầu tiên có thanh kiếm vừa tay tôi như vậy.
Bác Chiron bảo:
- Có một lịch sử
dài bi tráng gắn liền với cây kiếm này. Nhưng thôi, cháu không cần biết làm gì.
Tên nó là Anaklusmos.
Tôi dịch ngay:
- Nghĩa là Thủy
Triều.
Chính tôi cũng ngạc
nhiên vì vốn tiếng Hy Lạp cổ của mình.
- Khi nào cần lắm
hẵng dùng. Kiếm chỉ tác dụng với quái vật. Tất nhiên anh hùng không nên hại người
phàm nếu không thật cần thiết. Nhưng kiếm này đặc biết, nó không hại người trần
trong mọi trường hợp.
Tôi nhìn lưỡi kiếm
sắc chắc chắn chém sắt như chém bùn:
- Kiếm sắc thế
này sao nó không làm người phàm bị thương được?
- Đây là kiếm thần.
Sản phẩm từ chính tay người Cyclopes, được tôi trong lòng núi Etna rồi nhúng xuống
sông Lethe. Với nó, cháu có thể giết được quái vật hay bất kỳ cơ thể sống nào
dưới địa ngục, miễn là chúng chưa kịp ra tay trước. Nhưng lưỡi kiếm chỉ lướt
qua cơ thể người phàm như ảo ảnh. Lý do đơn giản là người phàm quá chất phác
nên thanh kiếm không giết. Ta nhắc cháu nhớ một điều: Vì là á thần nên cả vũ
khí nhà trời lẫn phàm trần đều lấy mạng cháu được. Cho nên cháu phải cẩn thận gấp
đôi.
- Cảm ơn bác nhắc
nhở.
- Thôi đậy nắp
bút lại đi.
Vừa chạm nắp bút,
thanh kiếm rút lại thành bút như cũ. Tôi ngại ngần cất bút vào túi áo. Chả là hồi
đi học, tôi chúa hay đánh mất bút.
- Không có chuyện
đó đâu.
- Chuyện gì cơ?
- Bút này không mất
được. Nó có bùa chú nên sẽ trở về túi cháu. Cháu thử đi.
Bụng chỉ sợ mất
bút quý nhưng tôi cũng thử ném xuống chân đồi. Bút lẩn ngay vào đám cỏ.
- Đợi chút đi. Giờ
lục túi xem có chưa.
Đúng là cây bút
có trong túi tôi thật.
Tôi thú nhận:
- Công nhận bút cực
kỳ lợi hại. Như nhỡ người phàm nhìn thấy thì sao ạ?
Bác mỉm cười:
- Đã có Màn
Sương, đừng lo.
- Bác nói sao,
cháu chưa hiểu.
- Trong sử thi
Iliad nói rất nhiều về nó. Mỗi khi vật hay thần thánh trà trộn trong thế giới
người phàm, họ tạo ra Màn Sương để người phàm không nhận ra. Dù cùng nhìn một sự
vật hiện tượng, người phàm nhận thức khác hẳn á thần như cháu. Người phàm chỉ
loanh quanh trong cái thực tại bị hạn chế bởi nhận thức của họ.
Tôi cất Thủy Triều
vào túi.
Đến lúc này, tôi mới
hiểu hết việc mình sắp làm. Tôi sắp rời Trại Con Lai thật rồi. Cắm cúi nhằm
phương Tây thẳng tiến, tôi không thể dựa dẫm vào ai vì không có người lớn giám
sát, không kế hoạch cứu viện, thậm chí điện thoại di động cũng không (bác
Chiron bảo quái vật sẽ lần theo sóng điện thoại di động để tìm ra tôi. Dùng điện
thoại di động chẳng khác nào “lạy ông tôi ở bụi này”). Để xua đuổi quái vật nhằm
đến được Địa ngục, tôi chẳng có thứ gì khác ngoài thanh kiếm dắt trong người.
- Bác Chiron
này... nếu nói các thần bất tử, có nghĩa lịch sử hình thành trước khi có họ, phải
không ạ?
- Thực ra trước họ
có bốn kỷ nguyên. Thời của người khổng lồ Titan là kỷ nguyên thứ tư. Có người
nhầm gọi đó là Thời kỳ Hoàng kim. Thời ta đang sống trong nền Văn minh phương
Tây dưới sự trị vì của thần Dớt là kỷ nguyên thứ năm.
- Vậy trước khi
có các thần... thế nào ạ?
Bác Chiron mím
môi:
- Dù hồi đó chưa
ra đời, bác cũng biết người phàm sống trong u tối và man rợ. Kronos, chúa tể
các Titan gọi thời ông trị vì là Thời kỳ Hoàng kim bởi con người vô tư, không cần
tri thức. Nhưng đó chỉ là luận điệu tuyên truyền. Vua của người khổng lồ không
hề quan tâm đến loài người trừ khi ông ta cần họ làm món khai vị hoặc cần giải
trí. Chỉ khi Dớt lên nắm quyền và người khổng lồ nhân hậu là Prometheus mang lửa
cho loài người, giống loài của cháu mới tiến bộ. Tuy nhiên sau đó Prometheus bị
thần Dớt trừng phạt nặng. Theo thời gian, các thần mới thương yêu loài người.
Nhờ đó mới có nền Văn minh phương Tây.
- Nhưng các thần
không chết. Khi nào nền Văn minh phương Tây còn, các thần cũng còn tồn tại. Thế
nên... nếu chẳng may cháu thất bại cũng không phương hại gì lắm, đúng không ạ?
Bác Chiron nhìn
tôi cười buồn:
- Không ai biết Kỷ
nguyên của phương Tây kết thúc khi nào. Thần bất tử, khổng lồ Titan cũng sống
mãi. Hiện chúng vẫn tồn tại dù phải chui nhủi trong tù ngục, mãi chịu đau đớn
và trừng phạt. Chúng suy yếu nhưng chưa chết hẳn. Lạy trời đừng để các thần chịu
số phận tàn khốc như bọn Titan bây giờ. Nếu không chúng ta sẽ lại sống cảnh tối
tăm và hỗn mang như trong quá khứ. Cháu ạ, ta chỉ có thể tuân theo số phận
thôi.
No comments
Post a Comment