KẺ CẮP TIA CHỚP - CHƯƠNG 42 - PERCY JACKSON VÀ CÁC VỊ THẦN TRÊN ĐỈNH OLYMPUS
KẺ CẮP TIA CHỚP
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại : tiểu thuyết teen
PHẦN 10:TÔI PHÁ HỎNG CHIẾC XE BUÝT CỰC TỐT
CHƯƠNG 42:
Việc thu xếp hành
trang của tôi chẳng lâu la gì.
Grover tìm ba lô
cho tôi. Quyết định để sừng quỷ đầu bò ở nhà, tôi chỉ việc nhét thêm một bộ quần
áo để thay đổi và bàn chải đánh răng vào đó là xong.
Cửa hàng của trại
hè cho tôi vay một trăm đô la tiền thường và hai mươi đồng tiền vàng drachma.
Tiền này to bằng bánh bích qui, một mặt dập nổi hình các vị thần, mặt kia là
tòa nhà Empire State. Bác Chiron bảo để tiện thanh toán trong những giao dịch
không thuộc thế giới phàm trần. Tôi chẳng hiểu kiểu giao dịch gì lạ vậy.
Bác đưa tôi và
Annabeth mỗi người một bình rượu thần và một bịch lớn bánh hình vuông và dặn chỉ
dùng trong trường hợp cấp cứu, tức là có ai trong chúng tôi bị thương nặng. Bác
dặn đi dặn lại phải dùng cẩn thận vì là thức ăn của thần thánh. Hễ con lai bị
thương, ăn uống hai thứ đó sẽ khỏi. Nhưng người trần ăn sẽ chết ngay. Con lai nếu
ăn quá nhiều cũng ốm sốt. Dùng quá liều lượng, chúng tôi sẽ cháy ruột cháy gan,
hiểu theo nghĩa đen.
Annabeth mang
theo nón lưỡi trai thần mẹ bạn ấy tặng con gái nhân sinh nhật lần thứ mười hai.
Ngoài ra, bạn ấy còn mang cuốn sách kiến trúc bằng tiếng Hy Lạp cổ để đọc khi
buồn chán và giấu trong ống tay áo con dao dài bằng đồng. Tôi chỉ ngại máy dò
kim loại ngoài bến xe phát hiện và đuổi cổ cả ba.
Grover đeo bàn
chân giả, mặc quần dài cho giống người trần và đội nón tròn không vành nhỏ xíu
che chỏm đầu. Sở dĩ như vậy vì mỗi khi đi mưa, tóc bết xuống sẽ để lộ cặp sừng
bé. Ba lô màu cam của Grover đựng đầy mẩu kim loại và táo để ăn vặt cho đỡ buồn
miệng. Grover dắt túi áo bộ sáo bằng ống sậy do cha nó tự tay đẽo. Tuy nhiên,
nó chỉ biết chơi hai bài: bản Concerto thứ mười hai của Mozart và “Dã Từ Dĩ
Vãng” của Hilary Duff. Cả hai đều không hợp với nhạc cụ sáo.
Vẫy tay chào tạm
biệt mọi người, ngắm bãi dâu, biển cả và Nhà Lớn lần cuối, chúng tôi nhắm cây
thông vốn là Thalia, con gái thần Dớt, trên đỉnh đồi Con Lai thẳng tiến.
Bác Chiron ngồi xe lăn đợi sẵn.
Cạnh bác là anh
chàng dáng thể thao tôi từng gặp khi nằm ở phòng bệnh. Grover bảo anh ta là trưởng
ban an ninh của trại hè. Anh ta cần có mắt khắp cơ thể để không có gì làm anh
ta bất ngờ. Tuy nhiên, hôm nay anh ta mặc quần áo của tài xế nên tôi chỉ thấy mắt
trên mu bàn tay, mặt và cổ anh ta.
Bác Chiron giới
thiệu với tôi:
- Argus đây sẽ
lái xe đưa các cháu vào thành phố, đồng thời để mắt đến mọi thứ.
Chợt có tiếng
chân tiến đến gần. Luke cầm đôi giày thể thao chạy lên đồi. Anh thở dốc:
- May anh đuổi kịp
mấy đứa.
Mỗi khi đứng gần
Luke, Annabeth lại đỏ mặt. Lần này cũng thế. Luke quay sang tôi:
- Anh chỉ muốn
chúc các em may mắn. Anh định… em cầm cái này xài đỡ.
Anh trao cho tôi
đôi giày trông không có gì khác thường. Thậm chí nó cũng bốc mùi như mọi đôi
giày cũ khác. Luke kêu lên:
- Maia!
Cặp cánh chim trắng
mọc ra từ gót giày. Tôi giật bắn mình buông tay. Đôi giày bay là là mặt đất một
vòng, sau đó cánh cụp lại, biến mất.
Grover reo:
- Thích quá.
Luke tủm tỉm:
- Cái này đã giúp
anh rất nhiều hồi anh truy tìm quái vật. Quà của cha anh. Chắc em cũng biết hồi
này anh có dùng đến nó mấy đâu...
Anh chợt buồn
hiu.
Tôi xúc động
không nói lên lời. Luke tình cảm thật, còn đến dã biệt chúng tôi. Mấy ngày gần
đây, tôi chỉ ngại anh chạnh lòng vì dù tôi không cố ý, mọi người vẫn để ý đến
tôi thay vì tập trung vào anh như trước. Nhưng nhìn xem, anh còn tặng tôi quà
quý... Nghĩ đến đây, mặt tôi đỏ không kém mặt Annabeth.
- Percy này, bao
hy vọng dồn cả vào chú đấy. Vậy nên... chú ráng hạ đo ván vài tên quái vật cho
anh, nhớ chưa?
Anh bắt tay tôi,
xoa mảnh đầu giữa hai sừng của Grover và ôm hôm tạm biệt Annabeth làm cô bé
suýt ngất vì sung sướng.
Luke đi rồi, tôi
bảo Annabeth:
- Trông cậu thở
ghê chưa kìa.
- Tớ đâu có.
- Hôm thứ Sáu, cậu
nhường cho anh ấy đi giành cờ phải không?
- Này Percy, tớ hết
chịu nổi cậu rồi đấy.
Annabeth vùng vằng
xuống chân đồi, chỗ có chiếc SUV trắng đậu bên lề đường. Anh Argus vung vẩy
chùm chìa khóa theo sau tôi.
Tôi cúi xuống nhặt
đôi giày bay, đột nhiên tôi cảm nhận có một điều gì đó thật xấu sắp xảy đến.
Tôi nhìn và hỏi
bác Chiron:
- Cháu không thể
sử dụng nó đúng không ạ?
Bác ấy lắc đầu bảo:
- Luke có ý tốt.
Nhưng nói về bầu trời... Đối với cháu mà nói sử dụng nó chẳng khôn ngoan chút
nào.
Tôi thất vọng
nhưng phải công nhận rằng bác ấy nói đúng. Chơt tôi nảy ra một ý:
- Grover này, cậu
thích giày có phép màu không?
Mắt nó sáng rỡ:
- Cho tớ à?
Chúng tôi bèn xỏ
ngày giày vào chân nó. Chuyến bay đầu tiên của anh chàng người dê sắp bắt đầu.
Grover hô:
- Maia!
Lúc cất cánh
không hề hấn gì, nhưng chỉ lát sau nó lật nghiêng, ba lô trên vai trượt dài
trên cỏ. Hai cặp cánh bé xíu cứ chồm lên nhào xuống như con ngựa bất kham.
Bác Chiron nói với
theo:
- Phải luyện tập.
Cháu cần tập ít bữa mới thành thao được.
- Ahhhhhh!...
Grover bay
nghiêng xuống đồi tiến về chiếc xe trông như máy cắt cỏ bị ma nhập. Tôi định chạy
theo nhưng bác Chiron đã kéo tay lôi lại.
No comments
Post a Comment