KẺ CẮP TIA CHỚP - CHƯƠNG 41 - PERCY JACKSON VÀ CÁC VỊ THẦN TRÊN ĐỈNH OLYMPUS
KẺ CẮP TIA CHỚP
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại : tiểu thuyết teen
PHẦN 9:TÔI ĐƯỢC GIAO NHIỆM VỤ TRUY TÌM BÁU VẬT
CHƯƠNG 41:
Câu cuối mới ghê:
tôi không cứu được người quan trọng nhất của đời mình. Nhà Tiên Tri này thật lạ
đời: giao nhiệm vụ, bắt tôi làm rồi bảo: “Tao nói trước. Thế nào mày cũng thất
bại.”
Tôi không thể thú
nhận sẽ thất bại trước khi lên đường. Tôi bèn nói:
- Hết rồi ạ.
Bác nhìn tôi chăm
chú:
- Thế thì tốt.
Nên nhớ Lời Sấm Truyền chỉ nước đôi. Đừng quá tin tưởng. Sự thật chỉ phơi bày
sau khi mọi sự kết thúc.
Tôi đoán bác
Chiron biết tôi giấu tin xấu nên cố an ủi thế thôi. Tôi chỉ muốn nói sang chuyện
khác:
- Giờ cháu đi
đâu? Thần nào ở phương Tây vậy bác?
- Động não đi,
Percy. Nếu hai thần Dớt và Poseidon tự suy kiệt vì chinh chiến, ai là kẻ đục nước
béo cò?
- Kẻ muốn chiếm
ngai vàng.
- Giỏi lắm. Người
ấy ôm hận đã hàng tỷ năm, không bằng lòng với phần được chia sau lần rút thăm
chia quyền cát cứ. Quyền lực của người ấy càng lúc càng mạnh bởi triệu triệu
người chết đều gia nhập đội quân của ông ta. Một người căm ghét hai anh trai ép
mình thề không được sinh thêm con cái trong lúc cả hai anh đều không giữ lời, đều
lén sinh thêm con.
Tôi nhớ những giấc
mơ và giọng nói vang lên từ trong lòng đất:
- Hades, thần cai
quản địa ngục.
Bác Chiron gật đầu:
- Phải, Thần Chết
đáng nghi nhất.
Mảnh nhôm rơi từ
miệng Grover:
- Gượm đã! Bác mới
nói gì?
Bác Chiron nhắc:
- Thế cháu không
nhớ Nữ thần Báo Tử đuổi theo Percy à? Bà ta theo dõi Percy rất lâu. Sau khi biết
số phận của nó, bà ta định giết luôn. Nữ thần Báo Thù chỉ thờ một chúa là Hades
thôi.
Grover phản đối:
- Nhưng Hades vốn
căm ghét tất cả các anh hùng. Nếu ông ta biết Percy là con thần Poseidon thì chết…
- Thế cháu còn nhớ
con chó địa ngục không? Giống ấy chỉ có dưới địa ngục và nhất định có người xấu
trong trại gọi nó đến. Từ đó suy ra Hades cài gián điệp vào đây. Ông ta lường
trước khả năng Poseidon nhờ con trai minh oan và muốn giết chàng con lai trẻ tuổi
này trước khi cậu ta lên đường làm nhiệm vụ.
Tôi lẩm bẩm:
- Hay thật. Cả
hai vị thần hùng mạnh nhất đều nhăm nhe giết cháu.
Grover nuốt khan:
- Nhưng biết tìm
đâu… Giá tia chớp đó đang ở Maine nhỉ? Mùa này, thời tiết ở Maine dễ chịu lắm.
Bác Chiron khẳng
định:
- Nhất định Hades
sai tay chân ăn trộm tia chớp. Ông ta giấu nó dưới âm ty và biết thể nào Dớt
cũng nghi oan cho Poseidon. Dù không biết chính xác động cơ của vua cai quản địa
ngục và lý do ông ta gây nên cuộc chiến phi nghĩa sắp tới, nhưng ta dám chắc một
điều. Percy phải xuống âm ty, tìm cho ra tia chớp và phơi bày sự thật ra ánh
sáng.
Bụng tôi thắt lại.
Nhưng lạ nhất là tôi không sợ. Đó là cảm giác lo lắng pha lẫn sự nôn nóng trả
thù. Tính đến nay, Hades đã ba lần định giết tôi bằng cách mượn tay Nữ thần Báo
Thù, quỷ đầu bò và chó địa ngục. Chính ông ta làm mẹ tôi biến thành tia sáng
vàng, giờ còn định gắp lửa bỏ tay người, đổ vấy trọng tội lên đầu cha con tôi.
Nhất định tôi phải
dạy cho ông ta biết phải quấy.
Với lại, mẹ tôi
đang ở dưới đó...
Phần trí não sáng
suốt của tôi lên tiếng: “Này này, cậu mới tí tuổi đầu. Nên nhớ Hades là thần đấy
nhé.”
Grover run như dẽ.
Nó bắt đầu ăn bộ bài như ăn khoai tây bào mỏng chiên giòn.
Cậu bạn tội nghiệp phải theo tôi hoàn thành
nhiệm vụ lần này nếu muốn được công nhận là Người Trông Nom. Nhưng sao tôi có
thể nhờ nó giúp làm nhiệm vụ nguy hiểm này, nhất là khi Lời Sấm Truyền bảo rốt
cuộc tôi sẽ thất bại? Đi với tôi có khác nào tự sát.
- Nếu biết rõ thủ
phạm là Hades, sao ta không báo cho các thần khác? Thần Dớt hoặc thần Poseidon
dư sức xuống địa ngục trừng trị vài kẻ xấu cơ mà.
- Ta chỉ “nghi”,
chưa “biết rõ”. Ngoài ra, nếu các thần nghi ngờ Hades, họ cũng không tự đi lấy
tia chớp về được. Nếu không được mời, thần này không vào được lãnh thổ của thần
kia. Đó là luật có từ thời khai thiên lập địa. Ngược lại, con lai có đặc quyền
riêng. Họ được đi lại tự do, thách đấu với bất cứ ai, miễn là có can đảm và đầy
đủ sức mạnh. Không thần nào dám đứng ra chịu trách nhiệm về hành vi của anh
hùng, tức con lai. Theo cháu, sao các thần đều hành động thông qua người phàm?
- Vì họ thích lợi
dụng.
- Bác không có ý
đó. Bác chỉ muốn nói không phải ngẫu nhiên Poseidon chọn thời điểm này để nhận con,
dù biết làm thế rất mạo hiểm. Nhưng ông quá tuyệt vọng, không còn cách nào
khác. Ông đang cần cháu đấy.
Cha cần ta.
Cảm xúc trong tôi
tựa kính vạn hoa xoay thật nhanh. Hờn dỗi, biết ơn, hạnh phúc và tức giận đan
xen. Suốt mười hai năm qua, thần Poseidon coi như không có tôi trên đời. Bây giờ
ông lại cần tôi giúp ngay lập tức.
Tôi nhìn thẳng mắt
bác Chiron:
- Ngay từ đầu bác
đã biết cháu là con thần Poseidon, đúng không?
- Bác có lý do để
đoán già đoán non. Lúc nãy bác đã nói... bác cũng từng nghe Lời Sấm Truyền.
Biết bác Chiron
giấu nhiều chi tiết của lời tiên đoán tương lai đã nghe lúc trước, nhưng tôi
quyết định tạm gác chuyện đó lại. Nói cho cùng, chính tôi cũng không nói hết cơ
mà.
- Tóm lại, cháu sẽ
phải xuống địa ngục gặp trực tiếp thần chết.
- Cháu hiểu đúng
rồi đấy.
- Tìm vũ khí mạnh
nhất khắp vũ trụ không đâu có.
- Phải.
- Phải xong việc
trong mười ngày rồi trở lại đỉnh Olympia đúng hôm Hạ chí.
- Đúng thế.
Tôi quay sang
Grover. Nó đang trợn mắt nuốt lá bài Át Rô. Xong xuôi, bạn tôi thều thào:
- Tớ có nói với cậu
thời tiết mùa này ở Maine dễ chịu chưa?
- Cậu không muốn
đi cũng không sao. Việc nguy hiểm thế, tớ không đòi cậu phải làm đâu.
Nó sợ sệt đổi tư
thế ngồi:
- À, tớ không sợ
nguy hiểm... chẳng qua thần rừng không hợp ở chốn âm ty... Nhưng...
Nó lấy hết can đảm
đứng dậy, phủi vụn bìa cứng và mảnh lon nhôm rơi trên áo thun:
- Percy à, cậu đã
cứu mạng tớ. Nếu cậu thực sự muốn tớ đi cùng, tớ sẽ không để cậu thất vọng.
Tôi sung sướng đến
độ nước mắt rưng rưng dù trong lòng biết con trai mà khóc không anh hùng gì cho
lắm. Grover là người bạn duy nhất ở bên tôi lâu hơn vài ba tháng. Tôi không biết
thần rừng có “bí kíp” gì khiến các thế lực cõi âm phải chùn tay hay không,
nhưng biết có nó đi cùng, tôi vững dạ đôi chút.
- Chúng mình sẽ
luôn có nhau, Grover ạ. – Tôi quay sang bác Chiron. – Lời Sấm Truyền chỉ bảo
nên đi hướng Tây. Cụ thể là đi đâu ạ?
- Lối vào cõi âm
luôn ở hướng Tây. Giống đỉnh Olympia, nó cũng chuyển địa điểm theo thời gian. Tất
nhiên lúc này nó ở Mỹ.
- Chính xác là chỗ
nào?
Bác Chiron có vẻ
ngạc nhiên:
- Ta tưởng ai
cũng biết, đâu cần phải hỏi. Cửa ngõ địa ngục ở Los Angeles.
- Ra vậy. Thế mà
cháu không biết. Vậy tụi cháu sẽ ra sân bay...
Grover thét lên:
- Đừng! Cậu bị
sao vậy? Từ bé đến giờ, cậu đã đi máy bay chưa mà nói?
Tôi ngượng ngập lắc
đầu. Mẹ chưa bao giờ cho tôi đi máy bay. Lý do luôn là nhà mình nghèo khó,
không có tiền mua vé. Với lại, ông bà ngoại tôi mất vì tai nạn hàng không nên mẹ
sợ.
Bác Chiron giải
thích:
- Nghĩ một chút
đi nào. Cháu là con Thần Biển, đối thủ đáng gờm nhất của Dớt, Thần Bầu trời.
Người thận trọng như mẹ cháu không bao giờ phó mặc mạng con mình cho ngành hàng
không đâu. Lên máy bay tức cháu đến lãnh địa thần Dớt và không bao giờ còn sống
đến lúc hạ cánh.
Trên trời chớp rạch
snags lòe. Xa xa có tiếng sấm ì ầm vọng tới.
Tôi quyết không
nhìn lên đám mây dông:
- Thì đi đường bộ
vậy.
- Nên thế. Hai
người khác sẽ đi cùng cháu. Grover là một. Người kia xung phong từ trước, chỉ
chờ cháu chấp nhận.
Tôi giả vờ như
không hay biết gì:
- Ngạc nhiên
chưa. Ai khờ đến độ xung phong làm chuyện này chứ?
Không khí sau
lưng bác Chiron lay động. Annabeth hiện ra. Lần này mũ lưỡi trai của đội bóng
chày NY nhét trong túi quần sau.
- Đồ óc đầy tảo
biển kia, tớ chờ được giao việc từ lâu lắm rồi. Nữ thần Athena không sùng bái
thần Poseidon nhưng nếu cậu quyết đi vì việc nghĩa, người giúp cậu không làm hỏng
chuyện chính là tớ.
- Quân sư quạt mo
đã nói thế, chắc phải có diệu kế?
Annabeth đỏ mặt:
- Này, có muốn tớ
giúp hay không vậy?
Sự thật là: Tất
nhiên tôi muốn. Phải tranh thủ mọi sự giúp đỡ chứ.
- Vững như kiềng
ba chân, đúng chưa nào? Số ba là số đẹp đấy.
Bác Chiron bảo:
- Tốt quá rồi. Chiều
này, ta đưa các cháu đến bến xe buýt ở Manhattan. Sau đó, ba đứa tự lo cho nhau
nhé.
Chớp lại lóe
sáng. Lát sau, mưa như thác đổ xuống cánh đồng cỏ chưa bao giờ biết thời tiết xấu
là gì.
Bác Chiron nói
nhanh:
- Đừng chần chừ
phí thời gian. Các cháu về chuẩn bị hành lý đi thôi.
No comments
Post a Comment