KẺ CẮP TIA CHỚP - CHƯƠNG 40 - PERCY JACKSON VÀ CÁC VỊ THẦN TRÊN ĐỈNH OLYMPUS
KẺ CẮP TIA CHỚP
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại : tiểu thuyết teen
PHẦN 9:TÔI ĐƯỢC GIAO NHIỆM VỤ TRUY TÌM BÁU VẬT
CHƯƠNG 40:
- Sao bác không
nói chỗ giấu tia chớp trước?
- E rằng nghe
xong, cháu sợ đến độ không dám đi nữa.
Tôi nuốt khan:
- Bác nói đúng.
- Vậy nhận lời
nhé?
Thấy tôi quay
sang nhìn, Grover gật lia lịa.
Nó thì lo nỗi gì,
Chúa tể các thần muốn lấy mạng tôi chứ có lấy mạng nó đâu.
- Đồng ý. Thà nhận
còn hơn bị biến thành cá heo.
- Vậy đến gặp Nhà
Tiên Tri luôn đi. Percy Jackson, hãy lên cầu thang, đến gác xép ấy. Nếu khi trở
xuống cháu chưa phát điên, ta sẽ bàn tiếp.
***
Cầu thang lên bốn
tần lầu kết thúc trước cánh cửa sập từ trần nhà màu xanh lá.
Tôi kéo sợi dây.
Cửa hạ xuống, thang dây bằng gỗ lách cách hạ xuống.
Không khí nực nội
bên trong có mùi mốc, mùi gỗ mục và một mùi khó tả... mùi gợi nhớ môn sinh vật
thực hành. Đó là mùi của loài bò sát, rắn rết.
Tôi nhịn thở bám
thang dây leo lên.
Căn gác xép bừa bội
đồ đạc hư hỏng của chiến binh Hy Lạp cổ: bộ giáp trụ vùi trong đống mạng nhện,
vài cái khiên rỉ sét, mấy hòm xiểng lớn bằng da nhằng nhịt giấy dán những chữ
như: Ithaka, Quần Đảo Vòng và Vùng Đất Của Các Nữ Vương. Một chiếc bàn dài xếp
dầy hũ thủy tinh đựng đồ ngâm dấm: vài móng thú đầy lông, đống tròng mắt vàng
khè, to như chén tống và nhiều bộ phận cơ thể của quái vật. Một chiếc cúp bám đầy
bụi treo trên tường trông giống đầu rắn nhưng lại có sừng, miệng đầy răng cá mập.
Tấm bảng đồng bên dưới đề: Đầu thứ nhất của Hydra, Woodstock, NY, 1969.
Cánh cửa sổ, chễm
chệ trên ghế đẩu gỗ có ba chân là vật lưu niệm đáng sợ nhất: một xác ướp. Không
phải loại quấn vải kín từ đầu đến chân, nó là xác của một phụ nữ đã khô quắt.
Người này mặc váy sặc sỡ, loang lổ và đeo rất nhiều chuỗi hạt. Mái tóc dài có
ruy băng cột ngang đầu. Người này, nếu không phải da đỏ, chắc chắn là dân
hippy. Chỉ có điều bà ta chết từ rất lâu rồi. Da mặt nhăn nheo bám trực tiếp vào
xương. Hai hốc mắt trắng dã như thể mắt thật được thay bằng hai viên bi đá trắng.
Nhìn bà ta, sống
lưng tôi lạnh buốt.
Nhưng thế vẫn
chưa sợ bằng lúc cái xác đứng lên há miệng ra.
Tôi luống cuống
tìm cách chạy ra cửa, nhưng cửa khóa chặt.
Màn sương màu
xanh lá cây tuôn ra từ miệng xác ướp, uốn lượn trên sàn nhà trông như những tua
vải mỏng. Tiếng rít chói tai như có hàng ngàn con rắn bò quanh.
Có tiếng nói luồn
thun thút vào tai, cuộn tròn quanh bộ não tôi:
- Ta là linh hồn
của Delphi, người phát ngôn mọi tiên đoán của thần tiên tri Apollo, là người
triệt hạ Python hùng mạnh. Kẻ tìm lời giải cho số phận kia, hãy lại đây và hỏi
ngay đi.
Tôi chỉ muốn bảo:
“Không, cảm ơn. Tôi đi vệ sinh nhưng vào lộn phòng” rồi chạy biến.
Nhưng tôi tự bắt
mình bình tâm lại.
Xác ướp không sống
lại. Có thứ gì đó đội lốt bà ta. Giờ sức mạnh của nó theo màn sương mỏng bao
vây tôi. Dù thế, nó không độc ác. Sự hiện diện của nó không làm tôi có cảm giác
như lúc ở bên cô Dodds quỷ quyệt hoặc khi đánh nhau với quỷ đầu bò. Cảm giác
bây giờ giống lúc tôi thấy ba Nữ thần Báo Thù ngồi đan trước tiệm trái cây bên
lề xa lộ: không phải người, cổ xưa và đầy quyền lực. Tuy nhiên, họ không có ý định
lấy mạng tôi.
Tôi cố gom hết
can đảm:
- Xin cho biết số
phận của cháu?
Màn sương dày đặc
hơn, thu lại trước mắt tôi rồi đi vòng quanh mặt bàn bày hũ thủy tinh ngâm các
bộ phận quái thú. Thốt nhiên, bốn người hiện ra quanh bàn. Họ đang chơi bài. Mặt
họ rõ dần. Đó là Gabe Cóc Chết và bạn ông ta.
Tôi nghiến răng,
nắm chặt hai tay dù biết xơi bạc này không có thực, chỉ là ảo ảnh.
Gabe quay sang
tôi nói bằng giọng khàn khàn của Nhà Tiên Tri:
- Ngươi sẽ đi
theo hướng Tây, gặp vị thần tráo trở.
Người ngồi bên phải
nhìn lên cũng nói bằng giọng đó:
- Thế nào cháu?
Tôi ngồi phịch xuống
ghế trước bàn Ngài D. thường chơi bài:
- Bà ấy bảo cháu
sẽ lấy lại được vật bị mất cắp.
Grover nhoài người,
háo hức nghe, miệng rau ráu nhai vỏ lon nước ngọt:
- Tuyệt quá.
Bác Chiron gặng hỏi:
- Nhắc lại nguyên
văn Lời Sấm Truyền xem nào. Quan trọng lắm đấy.
Tai tôi vẫn ù đặc:
- Bà ấy... bảo
cháu đi về hướng Tây, gặp vị thần tráo trở. Cháu sẽ lấy lại vật bị đánh cắp và
trả lại nguyên vẹn cho khổ chủ.
Grover bảo:
- Tớ biết thừa.
Bác Chiron vẫn
chưa hài lòng:
- Còn gì nữa?
Tôi không muốn
nói nốt.
Bạn nào phản bội
tôi? Bạn tôi đếm trên đầu ngón tay. Vậy mà ai nỡ...
- Ngươi sẽ tìm được
vật bị đánh cắp và trả nguyên vẹn cho khổ chủ.
Người ngồi bên
trái ném hai quân bài ra giữa bàn:
- Ngươi sẽ bị phản
bội bởi người tự xưng là bạn.
Chú Eddie, quản
lý chung cư phán câu cuối:
- Cuối cùng,
ngươi sẽ không cứu nổi người quan trọng nhất của đời mình.
Bốn người vụt biến
mất.
Lúc đầu tôi quá
kinh ngạc nên không nói được gì mãi đến lúc màn sương thu nhỏ, tuồn trở lại miệng
xác ướp, tôi mới kêu lên:
- Gượm đã! Người
vừa nói gì? Ai tự xưng là bạn? Cháu không cứu được ai?
Đuôi con rắn nước
biến mất trong miệng xác ướp. Bà ta lại ngồi dựa tường như khi nãy.
Miệng xác ướp
khép lại như thể cả trăm năm nay chưa động đậy.
Gác xép lại im lặng,
hoang vắng, chẳng có gì ngoài đống kỷ vật bụi bặm.
Tôi biết dù có đứng
lỳ đến khi mạng nhện chăng đầy người, tôi cũng chẳng biết gì hơn.
Giờ lắng nghe Lời
Sấm Truyền của tôi đã kết thúc.
-O-
Bác Chiron hỏi:
No comments
Post a Comment