KẺ CẮP TIA CHỚP - CHƯƠNG 39 - PERCY JACKSON VÀ CÁC VỊ THẦN TRÊN ĐỈNH OLYMPUS
KẺ CẮP TIA CHỚP
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại : tiểu thuyết teen
PHẦN 9:TÔI ĐƯỢC GIAO NHIỆM VỤ TRUY TÌM BÁU VẬT
CHƯƠNG 39:
- Ra thế.
Bác Chiron tả chi
tiết:
- Báu vật bị mất
là quyền trượng của thần Dớt. Nó tượng trưng cho sức mạnh của chúa tể các vị thần
và là vật chủ. Mọi tia chớp khác đều từ nó mà ra. Các thần Cyclopes chế tạo nó
như vũ khí đầu tiên trong cuộc chiến chống lại quân đội khổng lồ Titan. Chính
tia chớp này đã bạt đỉnh núi Etna, hất Kronos khỏi ngai vàng. Tia chớp có sức
công phá lớn đến độ so với nó, bom nguyên tử của người phàm chỉ là phao tép.
- Nó bị mất hả
bác?
- Bị đánh cắp.
- Ai lấy thế?
- Cháu.
Tôi há hốc miệng.
Bác Chiron vội
giơ tay trấn tĩnh:
- Ít nhất thì thần
Dớt cho là thế. Vào lễ Đông chí, trong buổi họp cuối năm của các thần, Dớt và
Poseidon có cuộc tranh luận. Như mọi khi, nguyên nhân gây hấn rất vu vơ, đại loại
như ai được yêu mến nhất, thảm họa trên không gây chú ý nhiều hơn thảm họa dưới
biển... Mãi cãi cọ nên phải đến khi tan họp, thần Dớt mới biết tia chớp không
cánh mà bay. Kẻ trộm lấy nó ngay trong phòng đặt ngai vàng, ngay trước mũi ông
ta. Thần Dớt lập tức chụp mũi rằng Poseidon lấy nó. Đúng là Luật nhà trời cấm
các thần chiếm quyền trượng của nhau nhưng Dớt cho rằng cha cháu thuyết phục một
á thần, hay còn gọi là anh hùng của loài người, làm việc ấy.
- Nhưng cháu
không...
- Kiên nhẫn nghe
cho hết đã. Thần Dớt có lý do để nghi ngờ. Vì lò rèn của các thần Cyclopes dưới
đáy biển, Poseidon có chút uy lực với nhóm thợ sản xuất tia chớp cho anh trai.
Dớt cho rằng Poseidon lấy vật chủ, bí mật lập kho đạn dược bằng cách lén sản xuất
hàng loạt tia sét để chờ dịp lập đổ ngai vàng của Dớt. Điều Dớt chưa dám khẳng
định là Poseidon xui anh hùng nào đi trộm báu vật. Đúng lúc đó, Poseidon công
khai nhận cháu là con. Suốt dịp nghỉ đông, cháu ở New York nên dễ dàng lén lút
đến đỉnh Olympia. Thế nên Dớt tin chắc thần có thể chỉ mặt vạch tên thủ phạm.
- Nhưng cháu đã
lên đỉnh Olympia bao giờ đâu! Dớt thật hàm hồ hết sức.
Cả bác Chiron lẫn
Grover sợ sệt nhìn lên trời. Mây không tản ra vùng ngoại vi thung lũng như
Grover nói. Tầng mây đen kịt như nắp quan tài tiến thẳng về thung lũng, đe dọa
che phủ bầu trời ngay trên đầu chúng tôi.
Grover sợ chết
khiếp:
- Cái cậu này,
chưa ai dám nhận xét vua bầu trời là hàm hồ đâu đấy.
Bác Chiron gợi ý:
- Lần sau, cháu
hãy dùng từ kết luận vô căn cứ nhé. Để bác nói tiếp. Ngày xưa, có lần Poseidon
định lật đổ Dớt nhưng không thành. Chắc cháu còn nhớ câu hỏi số ba mười tám
trong kỳ thi cuối kỳ môn Latinh...
Bác nhìn tôi chằm
chằm, mong tôi nhớ câu hỏi số ba mươi tám nào đó, nhưng tôi không còn tâm trí
đâu để nhớ.
Sao có người bảo
tôi trộm vũ khí của thần thánh được nhỉ? Đến lấy trộm mẩu bánh pizza trên xới bạc
của dượng Gabe, tôi còn bị bắt quả tang nữa là.
Tôi moi óc nhớ được
một ít:
- Hình như chuyện
lưới vàng phải không ạ? Thần Poseidon liên kết với nữ thần Hera và mấy thần
khác... Họ nhốt thần Dớt, bắt thần hứa sẽ thay đổi thành bậc quân vương đức độ
rồi mới thả, đúng không?
- Chính xác. Từ
đó, Dớt không bao giờ tin Poseidon nữa. Tất nhiên, thần Poseidon không nhận tội
trộm tia chớp. Cha cháu cực lực phản đối lời buộc tội ấy. Suốt mấy tháng trời họ
cãi nhau không ngớt, ai cũng sợ sắp có binh biến. Sự hiện diện của cháu là giọt
nước tràn ly.
- Nhưng mới từng
này tuổi đầu, sao cháu dám?
Grover xen vào:
- Percy à, nếu ở
địa vị thần Dớt, người có định kiến là em trai định lật đổ mình, sau đó lại
nghe tin em phá vỡ lời nguyền các đây mấy mươi năm... biết em mình có con với
người trần và nghi em dùng đứa con ấy làm công cụ chống đối mình... cậu có cảnh
giác không?
- Nhưng tớ có làm
gì đâu. Chắc thần Poseidon, cha tớ... không sai người ăn cắp tia chớp đâu nhỉ?
Bác Chiron thở
dài:
- Bất cứ ai biết
suy xét đều đồng tình rằng Poseidon không có tính táy máy. Nhưng Vua Biển quá
kiêu hãnh, không thèm thanh minh với Dớt. Vì thế, Dớt lệnh cho Poseidon phải trả
báu vật trước ngày Hạ chí. Đó là ngày hai mươi mốt tháng Bảy. Từ nay đến đó chỉ
còn mười ngày. Về phần mình, thần Poseidon cũng muốn đúng ngày Hạ chí, Dớt phải
xin lỗi vì đã gán tội ăn cắp hèn hạ cho ông. Ta hy vọng tài ngoại giao sẽ cứu
nguy thiên hạ: Hera, hay Demeter hay Hestia[14] sẽ thuyết phục anh em họ nhìn
ra lẽ phải. Nhưng sự xuất hiện của cháu như đổ thêm dầu vào lửa, khiến Dớt nổi
cơn thịnh nộ. Nếu ta không tìm tia chớp trả Dớt trước ngày Hạ chí, nhất định sẽ
có chiến tranh. Chắc Percy cũng đoán được cuộc chiến này sẽ thế nào rồi chứ?
- Tàn khốc lắm ạ?
- Hãy tưởng tượng
một thế giới hỗn loạn song hành chuỗi thảm họa thiên nhiên. Cư dân đỉnh Olympia
bắt buộc, hoặc đứng về phía thần Dớt, hoặc ủng hộ Poseidon. Sẽ có hủy diệt, tắm
máu, hàng triệu người chết... Thế giới văn minh phương Tây thành bãi chiến trường.
So với nó, cuộc chiến thành Troy chỉ như trận đấu bóng nước.
Tôi lẩm bẩm:
- Ghê gớm quá!
- Và Percy
Jackson sẽ là mục tiêu trút giận đầu tiên của Dớt.
Mưa rơi. Nhóm
chơi bóng chuyền im bặt, kinh ngạc ngẩng mặt nhìn trời.
Chính tôi reo rắc
mưa bão lên Đồi Con Lai. Vì không ưa một mình tôi, Dớt trừng phạt cả trại hè.
Nghĩ đến đây, tôi giân sôi lên. Tôi không thể chống mắt đứng nhìn. Tôi bảo:
- Vậy cháu phải
tìm tia chớp ngớ ngẩn đem trả cho Dớt ư?
- Còn đề nghị hòa
giải nào hay hơn việc con trai Poseidon trả báu vật cho Dớt?
- Nếu bố cháu
không lấy, giờ tia chớp đó ở đâu?
Bác Chiron đăm
chiêu:
- Cái đó bác biết...
đó là một đoạn trong lời sấm của ta cách đây mấy chục năm... Giờ ngẫm lại, bác
thấy chí lý. Nhưng trước khi bác nói cháu hay, cháu phải chính thức nhận nhiệm
vụ, sau đó nghe Nhà Tiên Tri phán bảo.
No comments
Post a Comment