KẺ CẮP TIA CHỚP - CHƯƠNG 38 - PERCY JACKSON VÀ CÁC VỊ THẦN TRÊN ĐỈNH OLYMPUS

KẺ CẮP TIA CHỚP


Tác giả: Rick Riordan
Thể loại : tiểu thuyết teen


PHẦN 9:TÔI ĐƯỢC GIAO NHIỆM VỤ TRUY TÌM BÁU VẬT

CHƯƠNG 38: 



Tôi gào lên:

- Hai người thôi đi! Đừng đánh nhau nữa.

Mặt đất rung chuyển. Đâu đó sâu dưới lòng đất vọng lên tiếng cười ghê rợn, quỷ quyệt khiến máu trong người tôi đông lại. Rồi đến giọng nói trầm trầm, rền rĩ:

- Xuống đây đi, tiểu anh hùng! Xuống đây với ta.

Đất dưới chân nứt toác thành vực thẳm sâu tới lõi quả đất. Tôi trượt chân và bị vực sâu tối nuốt chửng.

Giật mình mở mắt rồi mà tôi vẫn cứ ngỡ mình đang rơi.

Tôi đang nằm trên giường trong nhà Số Ba. Đồng hồ sinh học mách bảo trời đã sáng, nhưng tôi thấy ngoài trời tối đen. Có tiếng sấm ầm ầm từ bên kia dãy đồi vọng tới. Trời sắp có bão. Riêng chi tiết này không chỉ có trong mơ. Bên ngoài có tiếng lộp cộp của móng guốc gõ lên cánh cửa.

- Mời vào.

Grover bước vào, nét mặt lo lắng:

- Ngài D. muốn gặp cậu.

- Có chuyện gì thế?

- Ông ấy muốn giết... mà thôi, để ông ấy đích thân thông báo cho cậu.

Tôi thay quần áo theo Grover ra ngoài, lòng ngổn ngang trăm mối. Tôi dám chắc lần này bị rầy rà to.

Mấy bữa nay, tôi đoán già đoán non thể nào cũng bị gọi lên Nhà Lớn. Sau khi họ khẳng định tôi là con thần Poseidon, riêng sự có mặt của tôi trên đời đã là tội trọng. Chắc các thần đang tranh cãi tìm cách ghê gớm nhất để trừng phạt tôi vì cái tôi còn sống đến ngày hôm nay! Giờ Ngài D. chỉ cần chờ tôi đến, đọc phán quyết của tập thể cư dân đỉnh Olympia nữa là xong.

Tôi hỏi Grover liệu có cần mang ô theo không.

- Không. Nếu ta không yêu cầu, ở đây không bao giờ mưa.

Tôi chỉ bức màn dông bão phía xa:

- Thế kia là gì?

Nó sợ sệt liếc trộm bầu trời:

- Bão chỉ lồng lộn quanh vòng ngoài của trại thôi. Lần nào thời tiết xấu cũng thế hết.

Nó nói đúng. Suốt tuần qua tôi ở đây, khoảng trời phía trên Trại Con Lai chưa bao giờ u ám. Có mấy lần tôi nhìn thấy mưa dông, nhưng chúng chỉ chạy vòng quanh thung lũng. Nhưng cơn bão lần này... chắc đổ cửa đổ nhà mất.

Ngoài bãi bóng chuyền, bọn trẻ nhà Apollo đang tập thể dục buổi sáng bằng trận đấu tập với nhóm thần rừng. Hai đứa sinh đôi con thần Dionysus len lỏi trong ruộng dâu, làm phép cho cây lớn. Ai nấy vẫn làm công việc hàng ngày, chỉ có điều nét mặt họ cực kỳ căng thẳng. Thi thoảng, họ lo âu ngước lên nhìn mây đen.

Grover đưa tôi đến thềm trước Nhà Lớn.

Thần Dionysus ngồi trước bàn bày sẵn bộ bàn. Ông mặc áo hổ vằn vện, uống Coke không đường giống hệt ngày đầu tôi gặp ông. Bác Chiron ngồi xe lăn, đối diện ông quản lý trại hè. Họ cùng đánh bài với hai đối thủ tàng hình. Hai quạt bài lơ lửng trong không khí.

Không nhìn lên, Ngài D. bảo:

- Chà chà, ngôi sao nhí nhà ta đây rồi.

Tôi kiên nhẫn đợi. Ngài D. ra lệnh:

- Ngồi xuống đi chứ. Đừng có mơ ta quỵ lụy cậu chỉ vì cậu là con lão Ngêu già để râu quai nón.

Một chùm tia chớp rạch ngang tầng mây đen. Sấm nổ làm rung chuyển cửa sổ Nhà Lớn. Ông quản lý vờ hoảng hốt:

- Ôi, sợ quá đi mất.

Bác Chiron tảng lờ bằng cách chăm chú quá mức vào bộ bài. Đứng bên lan can, Grover co rúm người, nhấp nhổm như đứng trên tổ kiến lửa. Hình như hai tay chơi tàng hình chiếm cứ hai ghế trống duy nhất, thế nên tôi đành đứng.

Ngài D. nói tiếp:

- Nếu được tự quyết định, ta sẽ biến mọi phân tử trong cơ thể cậu bùng cháy. Tụi này sẽ hốt tro đổ đi cho đỡ phiền toái. Tiếc thay, Chiron đây bảo làm thế đi ngược lại sứ mệnh của ta ở trại hè: bảo vệ lũ trẻ hư đốn các người khỏi bị xâm hại.

Bác Chiron chêm vào:

- Tự bốc cháy là bị tổn hại rồi.

- Vớ vẩn. Nó có cảm thấy đau đâu mà nói. Nhưng thôi, ta chấp nhận kiềm chế. Hay là ta biến cậu thành cá heo, thả xuống biển trả về cho cha cậu nhé?

Bác Chiron nhắc:

- Kìa, Ngài D...

Ông quản lý xịu mặt:

- Nghe rồi. Vẫn còn một cách. Nhưng nghe ngớ ngẩn lắm. – Ông ta đứng lên. Hay quạt bài của hai nhân vật tàng hình rơi xuống bàn. – Giờ ta lên đỉnh Olympia dự họp khẩn. Nếu lúc ta về mà thằng bé này còn ở đây, ta sẽ biến nó thành cá heo Đại Tây Dương. Mấy người rõ chưa? Này Perseus Jackson, nếu cậu có chút chất xám trong đầu, cậu sẽ thấy ta tình cảm hơn Chiron nhiều. Cứ chờ xem ông ta sắp bắt cậu làm gì.

Thần Dionysus búng tay. Không khí quanh ông đặc lại, uốn lượn mờ ảo. Sau khi biến thành bức ảnh, Ngài D. theo gió biên đi, mùi nho chín còn vương lại.

Dù cười với tôi, trông bác Chiron khá mệt mỏi và căng thẳng:

- Percy, ngồi đi cháu. Cả Grover nữa.


Chúng tôi ngoan ngoãn vâng lời.

Bác Chiron ngửa bài lên bài. Đáng lẽ bác cầm chắc phần thắng. Nhưng giờ chẳng ai còn lòng dạ chơi bài nữa. Bác hỏi:

- Percy này, nói bác nghe xem hôm nọ cháu đã làm gì con chó canh địa ngục?

Chỉ nghe nhắc đến, tôi đã rùng mình sợ hãi.

Chắc bác Chiron muốn nghe tôi bảo: “Cháu không dùng đến cái móng tay. Nhằm nhò gì con cún mới mở răng mắt ấy. Ngữ nó ăn sáng chẳng bõ dính răng!” Nhưng tôi không thích nói dối.

- Cháu sợ nó lắm. Nếu bác không bắn nó, chắc cháu chết lâu rồi.

- Trước khi xong việc, cháu sẽ gặp quái vật ghê gớm hơn thế nhiều.

- Xong việc gì ạ?

- Tất nhiên là nhiệm vụ truy tìm trại sắp giao cho cháu. Cháu có nhận không?

Tôi liếc trộm Grover, thấy nó ra dấu bảo đồng ý.

- Nhưng bác chưa nói đó là việc gì?

Bác nhăn mặt:

- Mô tả chi tiết bao giờ cũng là phần khó nhất.

Sấm ì ầm vang dội khắp thung lũng. Mây dông tiến đến sát bờ cát. Mưa gió hoành hành cả trên trời lẫn ngoài biển.

- Hai thần Poseidon và Dớt đang đánh nhau vì một vật có giá trị... một thứ bị mất cắp, phải không bác?

Bác Chiron và Grover nhìn nhau. Bác nhoài người trên xe lăn:

- Sao cháu biết?

Tôi đỏ bừng mặt. Giá tôi ngậm chặt cái mồm hay nói linh tinh:

- Từ Giáng sinh đến giờ, thời tiết thay đổi bất thường, cứ như trời và biển đang giao tranh vậy. Thế rồi trong lúc nói chuyện với Annabeth, cháu nghe bạn ấy nhắc đến kẻ trộm. Còn nữa, cháu nằm mơ mấy lần.

Grover bảo:

- Biết ngay mà.

Bác Chiron bảo:

- Yên nào, thần rừng.

Mắt nó sáng lên phấn khích:

- Nhưng đó là dấu hiệu cho thấy bác phải giao việc cho Percy. Không còn nghi ngờ gì nữa...

Bác Chiron vuốt chòm râu thưa:

- Chỉ Lời Sấm Truyền mới khẳng định được. Nhưng Percy nói đúng. Mấy trăm năm nay ta chưa thấy cha cháu và thần Dớt cãi nhau to như lần này. Nguyên do: Có báu vật bị đánh cắp. Đó là tia chớp.

Tôi cười gượng:

- Cái gì ạ?

Bác cảnh báo:

- Đây không phải chuyện đùa. Vật này không phải đồ chơi trẻ con. Tia chớp là thanh đồng hình trụ dài hơn nửa mét có phép thuật ghê gớm và hai đầu có gắn thuốc nổ cực mạnh.

No comments

Powered by Blogger.