KẺ CẮP TIA CHỚP - CHƯƠNG 37 - PERCY JACKSON VÀ CÁC VỊ THẦN TRÊN ĐỈNH OLYMPUS
KẺ CẮP TIA CHỚP
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại : tiểu thuyết teen
PHẦN 9:TÔI ĐƯỢC GIAO NHIỆM VỤ TRUY TÌM BÁU VẬT
CHƯƠNG 37:
Sáng hôm sau, bác
Chiron bảo tôi chuyển sang nhà Số Ba.
Tôi không phải ở
chung với ai. Nhà rộng, thừa chỗ bày “của nả” của tôi gồm sừng quỷ đầu bò, một
bộ quần áo (ngoài bộ mặc trên người) và đồ dùng vệ sinh cá nhân. Tôi có bàn ăn
riêng, muốn làm gì tùy ý, không phải nghe lời ai và khi nào thích cứ việc hô:
“Tắt đèn!”
Thế nhưng, chưa
bao giờ tôi khổ sở hơn bây giờ.
Vừa kịp được mọi
người chấp nhận, quen với nhà Số Mười Một như nhà mình và sung sướng vì tưởng
mình giống bao người khác trong Trại Con Lai, tôi đã bị gạt ra. Giờ ai cũng
nhìn tôi như kẻ mang mầm bệnh nguy hiểm, hiếm gặp.
Dù không ai nhắc
đến con chó canh địa ngục nhưng tôi biết sau lưng tôi họ không ngớt xầm xì về
nó. Vụ tấn công làm mọi người sợ hãi. Nó mang thông điệp kép: thứ nhất, khẳng định
tôi là con thần biển; thứ hai, cho thấy lũ quái vật sẽ không từ bất cứ thủ đoạn
nào để giết hại tôi, thậm chí chúng có thể xuất hiện ở Trại Con Lai, nơi trước
nay luôn được coi là an toàn.
Các trại viên tìm
mọi cách tránh tôi. Sau những gì tôi làm với mấy đứa con nhà Ares trong rừng,
nhà Số Mười Một quá khiếp hãi, không dám thực hành với tôi trong giờ kiếm thuật.
Thế nên, chỉ còn tôi và Luke đấu tay đôi. Anh bắt tôi tập miệt mài và không ngại
“tặng” tôi vài vết bầm tím trong khi thực hành. Lúc đấu tập với tôi bằng kiếm
và đuốc cháy từng rực, Luke nói ngay:
- Chú phải thành
thạo mọi chiêu thức. Giờ lặp lại động tác “chặt đầu rắn” năm mươi lần.
Sáng sáng,
Annabeth vẫn kèm tôi môn tiếng Hy Lạp cổ nhưng bạn ấy cứ lơ đãng thế nào ấy.
Tôi nói một câu, bạn ấy gắt một câu, làm như bị tôi cấu véo không bằng. Hễ học
xong, Annabeth lại vừa ra về vừa lẩm bẩm một mình:
- Truy lùng?…
Poseidon ư?… Thối rữa… Phải lên kế hoạch thôi…
Ngay Clarisse
cũng giữ khoảng cách an toàn, dù ánh mắt nó dọa sẽ lấy mạng tôi vì tội dám bẻ
giáo thần của nó. Giá bị nó chửi bới, đấm đá, tôi lại dễ chịu hơn. Tôi thà ngày
nào cũng bị đánh còn hơn bị “nghỉ chơi”.
Chắc chắn trong
trại có kẻ căm ghét tôi vì một tối về đến nhà, tôi thấy ai đó nhét tờ báo của
người phàm qua khe cửa. Đó là tờ New York Daily News, gấp đúng trang Metro. Suốt
một tiếng đồng hồ, tôi đánh vật với bài báo. Tôi càng tức, câu chữ càng nhảy
múa cuồng loạn hơn. Nội dung bài như sau:
Hai Mẹ Con Vẫn Mất
Tích Sau Tai Nạn Ô Tô Kỳ Quái
“Tin từ Long
Island: Một tuần sau khi Sally Jackson và con trai Percy biến mất một cách bí ẩn,
vẫn chưa ai tìm được họ. Thứ Bảy vừa qua, người ta tìm thấy chiếc Camaro màu đỏ
đời 78 của gia đình họ cháy rụi trên con lộ phía bắc Long Island. Mui xe rách
toạc, trục trước bị gãy. Xe bị lật và trượt dài cả trăm mét trước khi bốc cháy.
Hai mẹ con nạn
nhân đến Montauk nghỉ cuối tuần, nhưng vội vã rời đi vì lý do gì không ai biết.
Người ta thấy có vết máu trong xe và tại chỗ xe nổ, ngoài ra không còn dấu vết
gì của mẹ con nhà Jackson. Cư dân quanh vùng thôn quê yên tĩnh này cho biết
trong khoảng thời gian ước tính xảy ra tai nạn, họ không thấy dấu hiệu gì bất
thường.
Ông Gabe Ugliano,
chồng bà Jackson khẳng định Percy Jackson, con riêng của vợ ông là trẻ hư từng
bị tống cổ khỏi nhiều trường nội trú và nhiều lần bộc lộ khuynh hướng bạo lực.
Cảnh sát không khẳng
định Percy là thủ phạm vụ mất tích của mẹ hắn nhưng do dấu vết máu tại hiện trường,
họ không bỏ qua khả năng đây là một vụ trọng án. Dưới đây là ảnh bà Sally
Jackson và con trai Percy. Cảnh sát kêu gọi ai biết gì về hai mẹ con Jackson,
hãy gọi đến đường dây nóng sau.”
Số điện thoại miễn
phí được khoanh tròn bằng mực đen.
Vo viên tờ báo quẳng
vào xó, tôi nằm vật xuống giường được kê giữa căn nhà trống trải và đau khổ rên
lên:
- Tắt đèn.
***
Đêm đó, tôi bị ác
mộng kinh khủng nhất dày vò.
Tôi mơ thấy mình
chạy dọc bãi biển trong cơn bão táp kinh hoàng. Lần này, sau lưng tôi là thành
phố lớn. Không phải New York. Vùng đô thị rộng lớn, hỗn độn này khác lắm: nào
nhà cửa nhấp nhô nối nhau đến tận chân trời, nào hàng cọ cao vút và dãy đồi thấp
phía xa xa.
Khoảng ba chục
thước kể từ mép nước ra giữa biển có hai người đánh nhau. Trông họ giống hai đô
vật trên ti vi: cơ bắp cuồn cuộn, râu quai nón dữ tợn và để tóc dài. Họ mặc áo
choàng kiểu quý tộc Hy Lạp, vạt áo bay phấp phới. Một người mặc áo viền xanh biển,
áo người kia viền xanh lá cây. Họ ôm ghì, vật, húc và đá nhau túi bụi. Mỗi lúc
họ lao vào nhau, chớp lóe lên, trời tối hơn và cuồng phong mạnh lên gấp bội.
Không hiểu sao
tôi thấy nhất định phải can ngăn họ. Nhưng tôi càng cố chạy, gió thổi trước mặt
càng mạnh. Cuối cùng, tôi chỉ chạy tại chỗ, hai bàn chân vô vọng guồng trong hố
cát. Tôi nghe tiếng ông áo viền xanh biển gào át tiếng gió hú:
- Trả tao đây! Trả
đây!
Chẳng khác nào
hai đứa bé lên ba giành nhau đồ chơi.
Sóng cao dần lên
như bức tường đá xô lên bờ, hất chơi. Sóng cao dần lên như bức tường xô lên bờ,
hất đầy cát lên mặt tôi.
No comments
Post a Comment