KẺ CẮP TIA CHỚP - CHƯƠNG 36 - PERCY JACKSON VÀ CÁC VỊ THẦN TRÊN ĐỈNH OLYMPUS
KẺ CẮP TIA CHỚP
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại : tiểu thuyết teen
PHẦN 8:GIÀNH CỜ VINH DỰ
CHƯƠNG 36:
Nhìn máu mình chảy
ròng ròng, tôi chóng mặt, toàn thân thoắt nóng lại lạnh buốt. Tôi cố lý sự:
- Luật cấm gây
thương tích mà.
Một thằng trong bọn
Nhà Số Năm lên tiếng:
- Xin lỗi đấy.
Cùng lắm thì bị phạt, mất bữa tráng miệng tối mai thôi.
Nó đẩy tôi ngã ngồi
xuống suối. Nước bắn tung lên.
Cả bọn cười khả ố.
Chắc chắn sau khi cười thỏa thuê, chúng sẽ lấy mạng tôi. Bất ngờ, chuyện lạ xảy
đến. Hình như nước làm tôi tỉnh táo, kích thích các giác quan của tôi, hệt như
tôi vừa ăn h́ết gói thạch đậu hương cà-phê mẹ cho.
Clarisse cùng đồng
bọn nhảy xuống nước định thộp cổ tôi nhưng tôi đã đứng vững chờ chúng đến. Tôi
đã biết phải làm gì.
Tôi đập lưỡi kiếm
nằm ngang vào đầu tên chạy trước làm mũ sắt của hắn văng xuống đất. Cú đập mạnh
đến nỗi hai tròng mắt hắn rung lên trước khi ngã dúi xuống nước.
Thành viên thứ hai và thứ ba của đội quân Xấu
Xí xông thẳng đến chỗ tôi. Một tay đập mạnh khiên vào mặt đứa này, tay cầm kiếm
của tôi xén ngọt chùm lông trên mũ đứa kia. Cả hai vội lùi lại. Đứa thứ tư run
sợ, không dám tiến lên nhưng Clarisse còn hung hăng lắm. Tia lửa điện trên lưỡi
giáo của nó kêu lách tách. Ngay khi nó xỉa cây giáo tới, tôi nắm ngay cán giáo
đoạn giữa khiên và kiếm của tôi và bẻ gãy dễ dàng như bẻ cành củi khô.
- Ối! Đồ ngu! Ðồ
giòi bọ hôi thối!
Có lẽ nó sẽ còn
nói nhiều câu khó nghe hơn nếu tôi không nhanh tay dùng chuôi kiếm thúc mạnh
vào trán, ngay giữa hai mắt nó. Cú đẩy làm Clarisse văng giật lùi cách mép nước
xa.
Vừa lúc đó tiếng
hò reo vui mừng dội tới. Luke giương cao cờ của đội đỏ chạy tới vạch ranh giới.
Sát cánh bên anh có hai bạn nhà Hermes chạy theo yểm hộ cùng vài đồng minh nhà
Apollo chạy sau họ. Vừa chạy, họ vừa đánh đuổi mấy đứa con thần Hephaestus. Đám
con thần Ares lồm cồm bò dậy, riêng Clarisse cay cú chết lặng như bị yểm bùa.
Nó gào lên:
- Lũ lừa đảo. Trò
lừa gạt mạt hạng!
Chúng cuống cuồng
chạy theo Luke nhưng đã quá trễ. Lúc anh cầm cờ chạy sang lãnh địa đội mình
cũng là lúc mọi người đổ dồn về suối. Đội chúng tôi ở bờ bên này cùng lúc ồ lên
tiếng reo mừng chiến thắng. Lá cờ đỏ mờ đi trước khi biến thành màu bạc. Đầu lợn
rừng và cây giáo biến thành y hiệu, biểu tượng của Nhà Số Mười Một. Mọi người
bên đội xanh đều đến chúc mừng Luke. Họ công kênh anh trên vai đi vòng quanh. Từ
rừng già, bác Chiron vừa chạt nước kiệu tới vừa thổi vò ốc.
Cuộc thi kết
thúc. Đội tôi chiến thắng.
Vừa định theo các
bạn ăn mừng chiến thắng, tôi nghe tiếng Annabeth thoảng bên tai:
- Cũng không tệ
nhỉ, anh hùng!
Tôi quay ngoắt
sang nhưng không thấy bạn. Tiếng cô hỏi tiếp:
- Cậu học ở đâu
chiêu thức đấu tay đôi lúc nãy thế?
Không khí lay động,
Annabeth cầm mũ lưỡi trai của đội bóng chày Yankee hiện ra.
Cảm giác giận dữ trong tôi mạnh đến nỗi át cả
sự ngạc nhiên trước một Annabeth biết tàng hình.
- Cậu dắt mũi tớ.
Sở dĩ cậu bảo tớ đứng đây vì biết thể nào Clarisse cũng đến chỗ tớ gây sự.
Trong khi đó, cậu phái anh Luke đưa quân tấn công hai bên sườn đối phương. Cậu
tính hết từ trước rồi phải không?
Annabeth nhún
vai:
- Tớ đã bảo cậu rồi.
Lúc trước tớ có nói nhà Athena luôn có kế sách mà.
- Mưu đồ của cậu
biến tớ thành mồi ngon của Clarisse!
- Đừng nói thế. Tớ
ráng hết sức chạy thật nhanh đến cứu cậu. Đúng lúc tớ định nhảy vào… - Cô nhín
vai – Cậu đâu cần tớ giúp.
Lúc này, Annabeth
mới thấy cánh tay tôi bị thương:
- Sao cậu làm được
thế?
- Bị tụi nó rạch
chứ còn sao nữa.
- Nó khỏi rồi. Cậu
nhìn mà xem.
Vệt máu biến mất.
Chỗ có vết thương há hoác giờ là vết sẹo dài màu trắng. Thậm chí, sẹo cũng đang
mờ dần. Sẹo lớn nhỏ dần thành sẹo mảnh và biến mất ngay trước mắt tôi.
- Sao… sao lại thế
được?
Annabeth suy nghĩ
rất lung. Cô bạn hết nhìn chân tôi lại nhìn cây giáo gãy của Clarisse rồi ra lệnh:
- Percy, cậu lên
bờ đi.
- Gì cơ…
- Làm ngay đi.
Vừa đặt chân lên
bờ, tôi đã mệt rã rời. Hai cánh tay tôi tê dại. Cảm giác phấn khích tan biến
hoàn toàn. Tôi suýt khuỵu xuống, may mà Annabeth đỡ kịp.
- Thôi chết,
không hay rồi. Tớ không mong… Vậy mà mình cứ tưởng thần Dớt…
Tôi định bắt
Annabeth giải thích rõ nhưng không kịp. Tiếng chó dữ gầm gừ khi nãy lại nổi
lên, lần này nghe gần hơn lần trước. Tiếp đến là tiếng tru rờn rợn vang dội khắp
rừng già.
Tiếng reo phấn khởi
im bặt. Bác Chiron thét lên bằng tiếng Hy Lạp cổ. Mãi giây lát sau tôi mới hiểu
trọn nghĩa:
- Sẵn sàng chiến
đấu! Mang cung cho ta!
Annabeth giơ cao
thanh kiếm tuốt trần. Ngay trên đống đá tảng sừng sững trước mặt chúng tôi có
con chó săn đen trũi, to bằng con tê giác, mắt vằn đỏ như máu, bộ nanh sắc như
dao. Mắt nó phóng thẳng về phía tôi. Không ai nhúc nhích ngoại trừ Annabeth. Bạn
ấy la lên:
- Chạy đi Percy!
Annabeth định bước
lên che cho tôi nhưng con quái thú nhanh như cắt. Nó nhảy qua đầu Annabeth. Cả
khối đen thẫm chỉ có răng nhọn trắng nhởn lao thẳng vào tôi. Tôi ngã ngửa, chỉ
kịp thấy hàm răng nhọn cắn ngập tấm áo giáp che ngực mình. Sau đó là một loạt
âm thanh xoàn xoạt, nghe như ai xé lần lượt bốn mươi tờ giấy, hết tờ này đến tờ
khác. Một vòng tên nhọn cắm phập quanh cổ quái thú. Nó lăn ra chết ngay dưới
chân tôi.
Tôi còn sống như có phép màu. Tôi sợ không dám
nhìn xuống tấm áo giáp tả tơi. Thấy ngực mình ươn ướt, âm ấm, tôi biết mình bị
thương nặng. Chỉ chậm một giây thôi là quái thú sẽ biến tôi thành súc thịt vô
tri nặng năm chục ký lô.
Lo sợ ra mặt, bác
Chiron đến bên chúng tôi. Annabeth bảo:
- Thật kinh khủng.
Đó là con chó ở mười hai tầng địa ngục, nơi trừng phạt những linh hồn tội lỗi.
Chúng không thể… đáng lẽ chúng không…
Bác Chiron đăm
chiêu:
- Có người gọi nó
lên đây. Nhất định là người trong trại.
Luke đi tới. Lá cờ
rũ rượi trong bàn tay buông thõng. Niềm vui chiến thắng trong mắt anh tiêu tan.
Clarisse gào lên:
- Percy làm đấy.
Chính nó gọi con chó canh địa ngục.
Bác Chiron gắt:
- Im lặng nào!
Trước sự chứng kiến
của mọi người, xác con chó lẩn vào bóng tối, rút xuống đất cho tới khi không
còn dấu vết.
Annabeth giục
tôi:
- Cậu bị thương
kìa. Xuống nước ngay đi.
- Tớ khỏe mà.
- Không, xuống
đi. Bác Chiron nhìn cậu ấy xem.
Tôi mệt muốn xỉu,
không muốn lý sự dài dòng, chỉ lầm lũi bước xuống suối. Toàn trại vây quanh
tôi.
Tức thì, tôi khỏe
khoắn hẳn lên. Da thịt rách bươm trên ngực tôi lành lại. Trong đám đông, vài
người vụt đưa tay bưng miệng. Tôi cố xin lỗi:
- Các cậu, tớ
không biết sao lại thế. Xin lỗi…
Nhưng mọi người
không xem vết thương. Mắt họ dồn về phía thứ gì lơ lửng trên đầu tôi. Annabeth
chỉ tay:
- Percy, nhìn
kìa…
Lúc tôi ngửa mặt
lên nhìn, dấu hiệu đã mờ dần. Tuy nhiên, tôi vẫn nhận ra dấu nguệch ngoạc màu
xanh lục lấp lánh sáng và đang xoay tròn kia là cây đinh ba.
Annabeth lẩm bẩm:
- Cha cậu đấy. Thế
này không hay rồi.
Bác Chiron tuyên
bố:
- Thân thế Percy
đã được khẳng định.
Mọi người vây
quanh tôi đều quỳ xuống, ngay cả mấy đứa trẻ nhà Ares. Tất nhiên, nét mặt chúng
chẳng vui vẻ gì. Tôi hoang mang cực độ:
- Cha tớ là ai?
Bác Chiron quả
quyết:
- Thần Poseidon,
thần gây động đất, dông bão và là thần của loài ngựa. Chúng tôi kính cẩn chào
đón Perseus Jackson, con trai của Thần Biển Cả.
No comments
Post a Comment