KẺ CẮP TIA CHỚP - CHƯƠNG 35 - PERCY JACKSON VÀ CÁC VỊ THẦN TRÊN ĐỈNH OLYMPUS
KẺ CẮP TIA CHỚP
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại : tiểu thuyết teen
PHẦN 8:GIÀNH CỜ VINH DỰ
CHƯƠNG 35:
Báo Chiron giậm
chân xuống nền đá.
- Hỡi các anh
hùng! Các bạn biết luật rồi đấy. Suối nước là ranh giới. Phạm vi thi đấu là cả
khu rừng. Các bạn được dùng mọi vật dụng có phép thuật. Ai cầm cờ phải giơ cao
cho mọi người cùng thấy và chỉ tối đa hai người được đi theo bản vệ cờ thôi. Tù
binh có thể bị tước vũ khí nhưng không cần trói và nhét giẻ vào miệng. Không được
giết hoặc gây thương tích cho đối phương. Tôi sẽ vừa là trọng tài, vừa là cứu
thương. Hãy chọn binh khí đi nào!
Ông giơ hai tay
lên. Lập tức, mặt bàn xuất hiện đủ thứ: mũ giáp kiểu Hy Lạp cổ, kiếm đồng, giáo
mác, khiên bằng da bò thuộc bọc kim loại. Tôi trầm trồ:
- Chà Chà. Ta sẽ
dùng thứ này sao?
Luke nhìn tôi như
nhìn tên ngớ ngẩn:
- Nếu cậu muốn
Nhà Số Năm băm cậu làm chả nướng thì đừng dùng. Này, cầm lấy. Bác Chiron bảo
cái này vừa với cậu. Cậu sẽ bảo vệ vùng giáp ranh nhé.
Khiên của tôi to
tướng có in y hiệu phía trước và nặng không thể tả. Dùng nó làm ván trượt tuyết
thì tốt, nhưng đừng ai bắt tôi vác khiên này chạy thật nhanh. Tôi đội mũ của đồng
minh đội Athena có chùm lông ngựa nhuộm xanh biển trên chóp. Đội Ares và đồng bọn
đội mũ có chùm lông vũ màu đỏ.
Annabeth hô lớn:
- Ðội xanh xung
phong!
Cả đội hò reo,
vung kiếm theo Annabeth theo đường mòn xuống phía nam khu rừng. Ðội đỏ vừa tiến
về phương Bắc vừa mắng nhiếc xỉ vả chúng tôi. Tôi vừa cố tránh vấp mũi cây kiếm
dài thậm thượt trong tay, vừa ráng đuổi kịp Annabeth:
- Này.
Bạn ấy chỉ cắm
cúi đi.
- Cậu định thế
nào? Có đồ dùng phép thuật cho tớ mượn không?
Annabeth sờ túi
như thể sợ tôi ăn trộm:
- Coi chừng cây
giáo của Clarisse đấy. Ðừng để nó chạm vào cậu. Còn lại thì đừng lo. Ta sẽ lấy
được cờ của nhà Ares. Anh Luke giao việc cho cậu chưa?
- Canh vùng biên
giới. Tớ chẳng hiểu gì cả.
- Dễ thôi. Cứ đứng
bên suối, xua quân đỏ đi. Phần còn lại để tớ. Ðội Athena luôn có kế hoạch đàng
hoàng.
Dứt lời, bạn ấy
chạy rõ nhanh, bỏ tôi lại với đám bụi mù mịt.
Tôi làu bàu:
- Ðược lắm. Hân hạnh
được cùng đội với cậu.
Ðêm ấy oi ả lạ
thường.
Rừng tối om, thỉnh
thoảng có bầy đom đóm bay lập lòe. Annabeth bảo tôi đứng bên bờ suối có nước
róc rách chảy qua mấy tảng đá lớn. Sau đó, bạn ấy và cả đội tản ra trước khi
vào rừng.
Ðầu đội mũ sắt cắm
lông ngựa, tay cầm tấm khiên to bằng cái mẹt đứng chơ vơ bên suối, tôi thấy
mình nực cười hết chỗ nói. Thanh kiếm đồng này, như bao thanh kiếm từng qua tay
tôi, lệch lạc thế nào ấy. Chuôi kiếm bọc da thuộc trơn trượt như trái bóng
bowling vậy.
Chắc đây chỉ là
trò chơi đánh trận giả. Ai lại tấn công thật bao giờ. Ý tôi là cư dân Olympia
phải ban hành luật lệ đàng hoàng chứ.
Từ xa vọng lại tiếng
tù và vỏ ốc. Tôi nghe tiếng thúc ngựa, tiếng hò hét trong rừng và cả tiếng kim
khí chạm nhau loảng xoảng. Một đồng minh nhà Apollo chạy vụt qua tôi nhanh như
hoẵng rồi nhảy qua suối, tiến sâu vào lãnh địa đối phương.
Tôi chua chát
nghĩ thầm: “Thế đấy. Cũng như trước thôi, có trò vui thì chẳng đến lượt mình!”
Chợt có tiếng động
làm tôi lạnh sống lưng. Ngay gần chỗ tôi đứng vọng đến tiếng ch́ó dữ gầm gừ.
Theo bản năng tự
vệ, tôi giơ khiên lên. Một linh cảm lạ mách bảo có con gì đang theo dõi từng nhất
cử nhất động của tôi.
Thốt nhiên, tiếng
gầm gừ im bặt. Tôi cảm giác nó vội lủi đi chỗ khác.
Từ bụi cây bên
kia suối, năm chiến binh nhà Ares xông ra. Tiếng la lối, gào thét của chúng xé
toạc màn đêm yên tĩnh.
Clarisse hét:
- Dần nhừ tử thằng
cặn bã đó cho tao!
Cặp mắt lồi như mắt
lợn luộc của nó trợn lên sau hai khe hở của nón sắt. Nó vung cây giáo dài thước
rưỡi, lưỡi giáo nhọn sắc sáng loáng. Mấy chị em nó cầm kiếm đồng. Dù đó chỉ là
kiếm thường nhưng cũng đủ làm tôi phát hoảng.
Năm đứa theo nhau
lao qua suối.
Xung quanh không
có ai để cầu cứu. Tôi chỉ có thể hoặc chạy trốn, hoặc tự vệ, một mình chống trả
nửa số “nhân khẩu” của Nhà số Năm.
Thấy đứa đầu tiên
nhào tới, tôi nhảy sang bên để tránh. Nhưng năm đứa này khôn hơn quỷ đầu bò.
Chúng bao vây tôi. Clarisse xỉa mạnh ngọn giáo. Khiên của tôi làm mũi giáo quay
xuống đất, nhưng cảm giác đau nhói, râm ran lan khắp người tôi. Tóc tôi dựng hết
cả. Cánh tay đeo khiên tê dại, tia lửa bắn tung tóe.
Điện giật. Cây
giáo lợi hại của Clarisse có điện. Tôi ngã ngửa ra sau. Thêm một đứa nhà Ares cầm
chuôi kiếm thúc mạnh ngực tôi khiến tôi lăn lộn dưới đất.
Nếu chúng không
phí thời gian cười ngặt nghẽo mà xông vào đấm đá tôi thì chắc người tôi đã mềm
như thạch. Clarisse xúi:
- Cắt tóc nó đi.
Túm tóc chặt vào.
Tôi cố gượng đứng
dậy. Thấy tôi giơ kiếm lên, Clarisse dùng giáo gạt mạnh. Tia lửa điện lóe lên.
Giờ cả hai tay tôi đều tê dại. Clarisse khoái trá:
- Úi chà, thằng
này làm tao sợ chết khiếp. Anh Percy ơi, tha cho em!
- Cờ đằng kia.
Sao không ra đó mà lấy?
Tôi cố giả vờ hằm
hè, dọa dẫm nhưng chết nỗi giọng tôi chằng có chút khí thế nào.
Đứa khác bảo:
- Biết rồi. Nhưng
mày không thấy tụi tao không thèm cờ quạt gì à? Tối nay, tao bắt mày phải đền
cái tội dám làm cả nhà tao bẽ mặt hôm trước.
- Chúng mày tự
bôi nhọ thanh danh mình đấy chứ.
Có lẽ cãi nhau
tay đôi với chúng không phải việc làm khôn ngoan. Hai đứa bèn tiến đến chỗ tôi.
Vừa lùi dần tới bờ suối, tôi vừa giơ khiên lên cao nhưng Clarisse nhanh như
sóc. Mũi giáo đâm trúng mạn sườn tôi. Nếu không mặc áo giáp che kín ngực, chắc
tôi thành món thịt nướng rồi. Tuy nhiên, tôi vẫn bị điện giật mạnh đến độ hai
hàm răng suýt rụng khỏi hàm. Một đứa chung nhà với nó lướt lưỡi kiếm cắt ngọt
ngang cánh tay tôi, để lại vết thương khá sâu và dài.
No comments
Post a Comment