KẺ CẮP TIA CHỚP - CHƯƠNG 33 - PERCY JACKSON VÀ CÁC VỊ THẦN TRÊN ĐỈNH OLYMPUS
KẺ CẮP TIA CHỚP
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại : tiểu thuyết teen
PHẦN 8:GIÀNH CỜ VINH DỰ
CHƯƠNG 33:
Tôi thử động tác
tước kiếm đối phương.
Lưỡi kiếm của tôi
chạm phần gốc kiếm của Luke. Tôi xoay vặn cổ tay, dùng hết sức bình sinh ấn xuống.
Keng! Kiếm của
Luke chạm mặt sàn lát đá. Mũi kiếm tôi chỉ cách khuôn ngực trống trải của anh
chỉ có vài xăng-ti-mét.
Khán giả chết lặng.
Tôi hạ kiếm xuống:
- Ối, em xin lỗi.
Trong một thoáng,
Luke sững sờ không thốt nên lời. Luke bật cười:
- Xin lỗi ư? Trời
đất, có gì phải xin lỗi chứ. Chú làm lại cho anh xem nào.
Tôi không muốn
chút nào. Luồng sinh lực vừa trào lên bất ngờ đã tắt ngấm. Nhưng Luke năn nỉ
mãi.
Lần này không thể
gọi là giao tranh. Hai kiếm vừa chạm nhau, Luke đã đè chuôi kiếm của tôi, hất
nó trượt dài trên nền nhà.
Im lặng thật lâu.
Có tiếng hỏi trong đám người xem:
- Lúc nãy Percy gặp
may phải không?
Luke quệt mồ hôi
trán. Anh chăm chú nhìn tôi như thầm đánh giá:
- Có thể. Nhưng nếu
Percy có thanh kiếm vừa tay, chưa biết sẽ ra sao…
***
Chiều thứ Sáu,
tôi ngồi nghỉ với Grover bên hồ sau khi suýt chết vì tập leo tường. Grover leo
vút lên đầu tường nhanh như dê núi, còn tôi suýt bị nham thạch thiêu sống. Áo
tôi cháy nham nhở còn bốc khói. Lông trên cánh tay cháy xém cả.
Ngồi trên móng cầu
ngắm các Nữ Thủy Thần đan rổ dưới nước rất lâu, tôi mới dồn đủ can đảm hỏi
Grover về cuộc gặp với Ngài D. hôm nọ.
Mặt nó xám ngoét:
- Vui lắm. Nói
chung tốt cả.
- Vậy cậu vẫn tiếp
tục công việc lúc trước?
Nó ngượng ngập liếc
tôi:
- Bác Chiron ch…
cho cậu hay chuyện tớ muốn có giấy phép Truy Tìm à?
- Đâu… có.
Tôi định hỏi chứng
chỉ quái quỷ gì nghe lạ thế, nhưng nghĩ giờ chưa phải lúc nên lại thôi.
- Bác ấy chỉ bảo
cậu có nhiều dự định lớn… Bác còn bảo cậu muốn thuyết phục quản lý trại cho
phép hoàn tất nhiệm vụ của Người Trông Nom. Thế ông ấy cho phép chưa?
Grover quay sang
nhìn nhóm Nữ Thủy Thần:
- Thần Dionysus
chưa đánh giá gì cả. Vì ông chưa quyết định tớ thành công hay thất bại trong vụ
của cậu nên số phận hai ta vẫn gắn với nhau không rời. Nếu cậu được giao nhiệm
vụ điều tra, tớ sẽ theo bảo vệ cậu. Nếu cả hai toàn mạng trở về, Ngài D. mới kết
luận tớ hoàn thành nhiệm vụ.
Tôi vui hẳn lên:
- Thế cũng được
mà.
- Be…e…e! Khả
năng khác là ông ta sẽ chuyển tớ sang đội lau dọn chuồng ngựa. Khả năng cậu được
điều tra xa vời lắm… Với lại nếu được đi, cậu cần gì tớ đi cùng!
- Đương nhiên tớ
cần chứ.
Grover rầu rĩ ngó
mặt hồ đăm đăm:
- Đan rổ… có nghề
hữu dụng thích quá cậu nhỉ?
Tôi định an ủi,
khen nó nhiều tài nhưng làm thế chỉ khiến nó buồn thêm mà thôi.
Tán gẫu về xuồng máy, kiếm thuật xong, chúng
tôi quay sang tranh luận về ưu khuyết điểm của các thần.
Cuối cùng, tôi hỏi
nó về bốn căn nhà bỏ trống.
- Nhà Số Tám, màu
sáng bạc của thần Artemis. Vì thề giữ trinh tiết suốt đời nên đương nhiên thần
Artemis không có con. Nhưng nếu trại không làm nhà cho bà thì không xong đâu.
Có Nhà Số Tám, Trại Con Lai sẽ không phải hứng cơn giận dữ của thần Artemis.
- Phải phải.
Nhưng còn ba lều kia… có phải của Bộ Tam Vĩ Đại không?
Grover căng thẳng
như thể chúng tôi sắp đụng đến vấn đề nhạy cảm.
- Nhà Số Hai của
Nữ thần Hera. Giống nhà thần Artemis, Nhà Số Hai chỉ làm cho có. Hera là thần của
hôn nhân, vì thế bà sẽ không đi hoang, lăng nhăng với cả đám người phàm. Chuyện
ấy đã có chồng bà “phụ trách”. Khi nói tới Bộ Tam Vĩ Đại, người ta ám chỉ ba
anh em có thế lực nhất, con người khổng lồ Kronos.
- Là Thần Dớt, thần
Poseidon và thần Hades.
- Chính xác. Chắc
cậu cũng biết, đánh bại các người khổng lồ Titan xong, họ chiếm ngai vàng của
cha và rút thăm chia quyền cát cứ.
Tôi nhớ lại bài
đã học:
- Thần Dớt được bầu
trời, thần Poseidon thống lĩnh biển cả và thần Hades xuống địa ngục.
- Ừ.
- Thần Hades
không có nhà ở đây.
- Không. Trên đỉnh
Olympia cũng không có ghế của ông ta. Ông ta chỉ loanh quanh dưới địa ngục
thôi. Nếu Trại Con Lai có nhà của ông ấy thì… ớn lắm. Cứ thế này lại hơn.
- Nhưng theo truyền
thuyết, con hai thần Dớt và Poseidon là hằng hà sa số. Sao nhà họ ở đây không
có ai?
Grover sợ sệt đổi
chân:
- Khoảng sáu mươi
năm trước, sau Thế Chiến Thứ Hai, Bộ Tam Vĩ Đại cùng đồng thuận sẽ không sinh
thêm anh hùng nữa. Con cái họ quá hùng mạnh, ảnh hưởng ghê gớm đến tiến trình
phát triển của nhân loại, gây nên bao cảnh đầu rơi máu chảy. Cậu biết không, thực
chất Thế Chiến Thứ Hai là sự giao tranh của một phe là các con thần Dớt và thần
Poseidon đấu với phe bên kia là con của thần Hades. Phe thắng trận là Dớt và Poseidon
bắt Hades phải cùng thế sẽ không lăng nhăng với phụ nữ trần gian nữa. Cả ba đều
nhìn nước sông Mê Styx mà thề.
Sấm nổ từng tràng
vang dội. Tôi bảo:
- Giống thề độc,
cậu nhỉ?
Grover gật đầu.
- Thế ba anh em họ
có giữ lời không?
Mặt Grover tối sầm:
- Mười bảy năm
trước, thần Dớt trót sa đà. Ngôi sao phim truyền hình với mái tóc bồng bềnh làm
thần mất ăn mất ngủ. Khi cô bé Thalia, con họ chào đời… Sông Mê Styx vốn nghiêm
túc với chuyện thề bồi mà. Do bất tử nên thần Dớt không việc gì, nhưng vì ông
ta, cô con gái phải chịu số phận khủng khiếp.
No comments
Post a Comment