KẺ CẮP TIA CHỚP - CHƯƠNG 31 - PERCY JACKSON VÀ CÁC VỊ THẦN TRÊN ĐỈNH OLYMPUS
KẺ CẮP TIA CHỚP
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại : tiểu thuyết teen
PHẦN 7:BỮA TIỆC BỐC KHÓI
CHƯƠNG 31:
Nói vậy khác gì bảo:
“Cha tao không phiền giúp cả đứa vô danh tiểu tốt như mày”. Tuy nhiên, tôi
không trách Luke. Chắc anh đang mải suy nghĩ nên không cân nhắc câu chữ.
- Anh gặp cha lần
nào chưa?
- Một lần.
Tôi nín thở chờ,
tưởng anh sẽ kể hết nhưng Luke không nói gì. Tôi tự hỏi lần gặp gỡ ấy có liên
quan gì đến vết sẹo trên má anh không.
Luke ngẩng lên cười
gượng:
- Percy đừng lo.
Đa phần anh em trong trại hè toàn người tốt. Suy cho cùng, ta đều là anh em bà
con cả. Vậy chăm sóc nhau cũng là chuyện nên làm.
Hình như Luke hiểu
lúc này tôi đang cảm thấy vô cùng lạc lõng.
Tôi rất biết ơn
Luke. Người chững chạc như anh, dù có là huynh trưởng đi nữa, thường cố tránh
xa đứa choai choai mặt mày ủ dột như tôi. Nhưng Luke niềm nở chào mừng tôi đến
Nhà Số Mười Một, thậm chí anh còn trộm đồ vệ sinh cá nhân cho tôi nữa. từ sáng
đến giờ, chỉ có anh đối tốt với tôi nhất.
Tôi quyết định hỏi
anh điều tôi thắc mắc nhất. Từ chiều đến giờ, tôi nôn nóng chỉ muốn tìm ngay lời
giải:
- Lúc chiều, con
thần Ares là Clarisse cười cợt chuyện người ta tưởng em là con của một trong “Bộ
Tam Vĩ Đại”. Sau đó, hai lần Annabeth bảo có thể em là người cả trại đang mong
đợi. Bạn ấy còn bảo em nên nghe Lời Sấm Truyền. Sao lại thế hả anh?
Luke gấp dao lại:
- Anh ghét vụ Sấm
Truyền lắm.
- Anh nói sao, em
không hiểu.
Da quanh vết sẹo
Luke giật giật:
- Lời Sấm Truyền
bảo anh toàn làm hỏng chuyện người khác. Suốt hai năm qua, sau hậu quả tệ hại từ
chuyến thăm vườn táo vàng của thần Hera, bác Chiron không cho phép ai truy lùng
quái vật nữa. Trong khi đó, Annabeth mong mỏi được rời trại hè, khám phá thế giới.
Con bé nhằng nhẵng đeo bám bác Chiron xin được giao nhiệm vụ, đến nỗi bác phải
bảo rằng định mệnh Annabeth đã an bài, rằng bác đã nghe Lời Sấm Truyền về nó.
Tuy không được tiết lộ toàn bộ nhưng bác Chiron bảo Annabeth chưa thể thực hiện
bất kỳ nhiệm vụ điều tra hay truy lùng gì được. Cô bé phải chờ… nhân vật đặc biệt
đến trại đã.
- Ai đặc biệt thế
ạ?
- Đừng lo. Cứ thấy
ai nhập trại, Annabeth lại nghĩ đó chính là người cô bé trông đợi. Thôi, tạm
gác chuyện ấy lại đã. Đến giờ ăn rồi.
Luke vừa dứt lời,
có tiếng tù và rúc lên từng chặp. Tuy chưa nghe bao giờ nhưng không hiểu sao
tôi biết ngay ai đó vừa thổi vỏ ốc.
Luke hô:
- Nhà Số Mười Một,
xếp hàng ngay!
Tôi và các bạn ở
chung nhà khoảng hai mươi người lục tục kéo nhau ra sân chung. Ai ở trại lâu nhất
đứng hàng đầu thế nên tôi đứng cuối. Mọi người từ các nhà khác cũng đổ ra sân,
ngoại trừ ba nhà bỏ trống đầu tiên và Nhà Số Tám. Ban ngày, Nhà Số Tám bình thường
như những nhà khác nhưng khi mặt trời lặn, ánh sáng bàng bạc bắt đầu tỏa ra từ
đó.
Chúng tôi theo
nhau lên đồi, đến nhà lều rạp rộng lớn. Các thần rừng từ đồng cỏ lên đồi theo
chúng tôi. Các Nữ Thủy thần Naiad cũng từ dưới hồ nổi lên. Mấy cô gái từ trong
rừng đi ra. Tôi thấy tận mắt họ từ trong thân cây bước ra ngoài! Tôi thấy một
cô gái khoảng chín hay mười tuổi, bước ra từ thân cây thích và nhảy chân sáo
lên đồi.
Tính tổng cộng cả trại hè có chừng trăm người,
vài chục thần rừng và hơn chục Nữ Thủy Thần và Nữ Thần Cây.
Trong nhà rạp, đuốc
cháy rừng rực gắn quanh cột nhà bằng đá. Giữa nhà có lò than bằng đồng to bằng
bồn tắm. Mỗi nhà có bàn riêng phủ khăn trắng viền tím. Bốn bàn để trống trong
lúc bàn của Nhà Số Mười Một đông chen chúc. Tôi phải ngồi ghé một bên mông cuối
ghế băng, bên kia nhô ra ngoài.
Grover ngồi ở bàn
Mười Hai với bác Chiron cùng mấy thần rừng. Bàn họ còn có hai cậu bé tóc vàng
béo phục phịch trông giống Ngài D. Bác Chiron phải đứng ăn vì thân hình kềng
càng của nhân mã không vừa bàn ăn cỡ nhỏ.
Annabeth ngồi bàn
Sáu với nhóm thiếu niên dáng thể thao, nét mặt nghiêm nghị. Cả nhóm đều mắt
xám, tóc vàng như mật ong giống hệt Annabeth.
Clarisse ngồi bàn
của thần Ares ngay sau tôi. Rõ ràng là nó đã tạm quên vụ vòi rồng lúc trưa. Bằng
chứng là Clarisse và đám bạn đang cười hô hố, ợ triền miên, cố tình tạo âm
thanh khó chịu.
Lát sau, bác
Chiron gõ móng cồm cộp xuống nền nhà lát đá. Mọi người im phăng phắc. Bác nâng
ly:
- Uống mừng các vị
thần!
Mọi người làm
theo. Đoàn Nữ Thần Cây nối nhau mang thức ăn đến: nào nho, táo, dâu tây, pho
mát, bánh mì nóng giòn và tất nhiên cả thịt nướng! Ly tôi trống trơn nhưng anh
Luke bảo:
- Muốn uống gì, cứ
nhìn ly mà ra lệnh. Tất nhiên chỉ thức uống không cồn.
Tôi dõng dạc:
- Nước ngọt Coke
hương đào.
Loáng cái, ly đầy
nước màu caramen sóng sánh. Tôi chợt nảy ra một ý:
- Nước ngọt Coke
hương đào màu xanh biển.
Nước trong ly
chuyển sang màu xanh côban. Tôi nhấp thử. Ngon tuyệt! Tôi vừa uống vừa nhớ đến
mẹ, bụng bảo dạ: “Mẹ chưa chết… hẳn. Giờ mẹ đang dưới cõi âm. Nếu đó là nơi chốn
cụ thể, sẽ có ngày…”
- Percy, của chú
đây.
Luke chuyền cho
tôi khay ức gà hun khói. Lấy đầy đĩa mình xong, vừa định đưa một miếng to tướng
lên miệng thì tôi thấy ai cũng mang đĩa của mình đến đống lửa to giữa sảnh. Lúc
đầu tôi tưởng họ ra đó lấy món tráng miệng. Luke giục:
- Đi đi chứ.
Tới nơi, tôi thấy
mỗi người lấy chút đồ ăn ngon nhất trong đĩa mình thả giữa lò lửa: nào dâu chín
đỏ, nào thịt bò mềm, nào bánh mì tròn phết bơ béo ngậy. Luke rỉ tai tôi:
- Ta đốt lễ vật
cúng thần vì các thần thích mùi khói.
- Anh cứ giỡn em
hoài.
Luke lừ mắt như bảo
tôi chớ có đùa. Tuy nhiên, tôi không khỏi thắc mắc tại sao các vị thần bất tử
hùng mạnh vô song lại thích mùi thức ăn cháy.
Luke đến gần, cúi
đầu ném chùm nho chín đỏ to tròn xuống lò lửa.
- Kính dâng thần
Hermes.
Tôi đứng ngay sau
anh. Đến lượt mình, tôi ước mình biết tên cha để xướng lên giống anh Luke.
Cuối cùng, tôi thầm
khấn: “Cha là ai, xin cho con biết. Con cầu xin Người.”
Tôi xắn miếng ức gà to tướng thả xuống đống lửa.
Khi khói bốc lên
xộc vào mũi, tôi không hề khó chịu.
Mùi bay lên không
giống thức ăn cháy. Nó giống hỗn hợp mùi thơm của sôcôla, bánh bông lan mới ra
lò, chả nướng vừa chín trộn hương hoa đồng nội và hàng trăm mùi hương khác tưởng
không thể kết hợp với nhau. Tôi tin thần thánh sống khỏe chỉ nhờ vào việc tận
hưởng hỗn hợp mùi hương dễ chịu ấy.
Khi mọi người về
chỗ ăn xong bữa, bác Chiron lại giậm chân yêu cầu im lặng. Ngài D. đứng lên
cùng tiếng thở dài sườn sượt:
- Chào lũ trẻ hư
các người một câu chắc chẳng mất gì. Vậy thì, Chào mọi người. Ông Chiron đây,
người điều khiển các hoạt động của trại nói thứ Sáu tới có cuộc thi giành Cờ
Danh Dự. Nhà Số Sáu hiện là đương kim vô địch.
Bàn nhà thần Ares
ồ lên chế giễu. Ngài D. nói tiếp:
- Về mặt cá nhân
mà nói, tôi không quan tâm. Nhưng dẫu sao cũng chúc mừng Nhà Số Sáu. Còn nữa,
hôm nay trại hè ta có thành viên mới: Peter Jackson.
Bác Chiron ghé
tai Ngài D. nói nhỏ câu gì đó. Ông ta vội chữa lại:
- À quên, Percy
Jackson chứ. Trại ta hân hoan đón chào, vân vân và vân vân. Thôi, mấy người bắt
đầu trò lửa trại nhố nhăng được rồi đấy. Đi hết đi nào.
Mọi người reo hò ầm
ĩ chạy ra hí trường. Nhóm hát xướng ca ở đó đều là các con của thần Apollo.
Chúng tôi, người cùng hòa theo mấy bài ca của trại hè về các thần, cũng cười
đùa vui vẻ. Thú vị nhất là tôi không còn cái cảm giác người ta nhìn mình chòng
chọc nữa. Tôi thấy mình dễ chịu như đang ở nhà.
Trời tối muộn. Những
đốm lửa nhỏ theo gió bốc lên bầu trời đầy sao. Tiếng tù và vỏ ốc lại ngân dài.
Chúng tôi lại xếp thành hàng, đi đều bước về nhà mình. Chỉ khi nằm dài trong
túi ngủ đi mượn, tôi mới thấy mệt rã rời.
Tay tôi nắm chặt
chiếc sừng kỷ niệm. Trong một thoáng, mọi ký ức đẹp đẽ về mẹ ùa tới: nụ cười dịu
dàng, cuốn truyện mẹ đọc cho tôi đi ngủ hồi tôi còn bé… Tôi nhớ cả cách mẹ dạy
làm thế nào để khỏi bị rệp cắn khi đi ngủ.
Mắt vừa nhắm, tôi
ngủ ngay lập tức.
Ngày đầu tiên ở
Trại Hè Con Lai của tôi là như vậy đấy.
Đêm ấy, tôi không
biết thời gian tận hưởng niềm vui ở nhà mới thật quá ngắn ngủi.
No comments
Post a Comment