KẺ CẮP TIA CHỚP - CHƯƠNG 30 - PERCY JACKSON VÀ CÁC VỊ THẦN TRÊN ĐỈNH OLYMPUS
KẺ CẮP TIA CHỚP
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại : tiểu thuyết teen
PHẦN 7:BỮA TIỆC BỐC KHÓI
CHƯƠNG 30:
- Ai muốn gọi
quái vật đến hại mình chứ?
- Có người muốn
luyện kỹ năng giao chiến. Có người đơn giản thích đùa ác.
- Đùa ác ư?
- Vấn đề ở chỗ:
trại kín cổng cao tường, không cho người phàm và quái vật vào. Từ ngoài nhìn
vào thung lũng, người phàm trần sẽ thấy không có gì khác thường. Chỉ là nông trại
trồng dâu mà thôi.
- Thế cậu ở đây
quanh năm ư?
Annabeth gật đầu.
Cô bạn tôi kéo sợi dây da giấu trong cổ áo đeo năm hạt đất nung, mỗi hạt một
màu. Dây này giống hệt dây trên cổ Luke. Tuy nhiên, dây của Annabeth có thêm
vòng tròn bằng vàng khá to.
- Tớ ở đây từ năm
lên bảy. Cứ đến tháng Tám, vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè hàng năm, mỗi người
chúng tớ có thêm một hạt tròn đánh dấu một năm sống sót. Tớ đã ở trại này lâu
hơn hầu hết trại sinh, kể cả các đàn anh đàn chị của các Nhà. Mấy anh chị ấy giờ
vào vào đại học cả rồi.[10]
- Sao bé thế cậu
đã đến đây rồi?
Cô bạn tôi móc
ngón tay vào vòng tròn bằng vàng, sẵng giọng:
- Không phải việc
của cậu, hỏi làm gì?
Tôi bồn chồn đứng
trong bầu không khí im lặng nặng nề:
- Cậu không muốn
kể thì thôi. Vậy… nếu thích, tớ cứ việc đi khỏi đây chứ gì?
- Đúng vậy, nhưng
làm thế là tự sát. Với lại, cậu phải xin phép bác Chiron và Ngài D. Tuy nhiên,
từ nay đến cuối hè, họ sẽ không cho phép, trừ khi…
- “Trừ khi” cái
gì?
- Trừ khi cậu được
giao nhiệm vụ đi điều tra. Nhưng khó có chuyện ấy lắm. Lần gần đây nhất…
Annabeth im bặt.
Nghe giọng bạn, tôi đủ biết lần vừa rồi không suôn sẻ lắm.
- Nhớ lúc trong
phòng bệnh, khi cậu cho tớ ăn…
- Thức ăn của thần.
- À, phải. Cậu có
hỏi tớ về ngày Hạ chí.
Annabeth chợt
căng thẳng:
- Thế ra cậu có
biết ít nhiều, phải không?
- À… không. Hồi
còn ở trường cũ, tớ có nghe bác Chiron và Grover bàn chuyện ấy. Grover có nhắc
đến ngày Hạ chí. Cậu ấy bảo đại loại… ta không còn nhiều thời gian vì đó là hạn
chót. Thế nghĩa là gì, cậu có biết thì nói tớ nghe với.
Annabeth nắm chặt
hai bàn tay:
- Giá tớ biết thì
hay quá. Chiron và nhóm thần rừng biết nhưng không cho tớ hay. Hình như đỉnh
Olympia có chuyện chẳng lành… Lần này nghiêm trọng đấy. Lần cuối cùng tớ đến
đó, mọi thứ còn êm ả. Vậy mà…
- Cậu đã lên tận
đấy rồi ư? [11]
- “Dân định cư” ở
trại này… Chẳng hạn, Luke này, Clarisse này, tớ và mấy bạn khác đến đó tham
quan vào ngày Đông chí. Lúc ấy các thần tổ chức họp lớn tổng kết năm.
- Nhưng… cậu đến
đó bằng cách nào cơ chứ?
- Đương nhiên xuất
phát từ ga xe lửa Long Island rồi. Ga Penn là bến cuối, sau đó đến tòa nhà
Empire State, đi thang máy đặc biệt lên tầng thứ sáu trăm. – Cô ấy nhìn tôi như
thể tôi chắc chắn phải biết chỗ này – Ôi, cậu là người New York chắc biết rõ chứ
hả?
- À phải.
Theo tôi được biết
thì tòa nhà Empire State chỉ có 102 tầng. Tuy nhiên, tôi không nói ra.
- Ngay sau lần
thăm viếng ấy, thời tiết thay đổi lạ lùng lắm. Làm như các thần đánh nhau thì
phải. Kể từ đó, đôi lần tớ nghe các thần rừng xì xầm bàn tán. Có căng tai lên
nghe tớ cũng chỉ biết có báu vật bị đánh cắp. Hình như nếu kẻ trộm không đem trả
vật ấy trước ngày Hạ chí, sẽ có rắc rối lớn đấy. Khi cậu đến, tớ hy vọng là… Ý
tớ là thần Athena hòa thuận với mọi thần, ngoại trừ thần chiến tranh Ares. Tất
nhiên, bà và thần biển Poseidon cũng kình nhau nhưng… nếu biết gạt hiềm khích
qua một bên, chúng ta[12] hợp tác vẫn tốt như thường. Tớ tưởng cậu biết chứ?
Tôi lắc đầu, thầm
ước mình có khả năng giải đáp thắc mắc cho Annabeth. Nhưng lúc này đây tôi vừa
đói thắt ruột, vừa mệt rã rời, hơn nữa đầu óc chưa kịp xử lý thông tin từ những
điều mắt thấy tai nghe vừa rồi nên không muốn hỏi thêm gì nữa.
Annabeth lẩm bẩm
như nói một mình:
- Nhiệm vụ truy
lùng lần này phải về tay mình. Mình đâu còn bé bỏng gì nữa. Chỉ cần họ cho mình
biết vấn đề cần giải quyết…
Mùi thịt nướng từ
đâu bay tới. Giờ tâm trí tôi dễ theo đuổi ức gà và ngô nướng vàng thơm hơn là
nghĩ đến quái vật và truy lùng này nọ.
Chắc nghe tiếng bụng
tôi sôi ùng ục, Annabeth bảo tôi cứ về trước. Bạn ấy sẽ theo ngay sau. Tôi đành
để cô bạn đứng đó, rà đầu ngón tay lên lan can như người vẽ sơ đồ chiến trường
trước giờ giao tranh.
-O-
Khi tôi trở lại
nhà Số Mười Một, mọi người hoặc đang trò chuyện hoặc cưỡi ngựa chạy chơi loanh
quanh chờ đến giờ ăn tối.
Giờ tôi mới thấy
các bạn ở chung nhà có nhiều nét giống nhau như mũi cao, mắt xếch và kiểu cười
tinh nghịch. Nếu còn đi học, thầy cô giáo sẽ liệt họ vào loại học sinh cá biệt.
Ơn trời, không ai để ý thấy tôi vào cửa, tay ôm sừng quỷ đầu bò nằm vật xuống
khoảnh nền nhà được chia.
Anh Luke, huynh
trưởng, đến chỗ tôi nằm. Anh cũng có những nét đặc trưng của các con thần
Hermes. Vết sẹo có làm biến dạng nét mặt anh nhưng không ảnh hưởng đến nụ cười
- Tìm được túi ngủ
cho chú đây. Còn đây nữa. Anh đến cửa hàng của trại “xoáy” cho chú em ít đồ
dùng vệ sinh cá nhân.
Tôi không dám chắc
anh nói đùa về chuyện trộm đồ ngoài tiệm.
- Cảm ơn anh.
Luke ngồi bệt xuống
nền nhà cạnh chỗ tôi nằm, lưng dựa tường:
- Đừng khách sao.
Ngày đầu mệt không chú em?
- Ở đây em thấy
không hợp. Em có tin thần thánh đâu cơ chứ!
- Phải phải, ai mới
đến trại cũng nói thế. Nhưng khi đã tin thần thánh rồi, mọi chuyện cũng chẳng dễ
chịu hơn đâu.
- Vậy cha anh là
thần Hermes ư?
Luke rút con dao
bấm trong túi quần sau ra. Tôi hết hồn, tưởng anh tính “lụi” dao vào bụng tôi
nhưng hóa ra anh chỉ cạo bùn dính dưới đế xăng đan:
- Ừ, Hermes là
cha anh.
- Nghe nói ông là
sứ giả của các vị thần có gắn cánh ở hai bàn chân. Hình như ông còn là thần của
giới y học, mục đồng, lãng tử, thương nhân, trộm cướp và là người đưa linh hồn
sang thế giới bên kia, phải không anh?
- Chính thế. Cha
anh bảo trợ cho bất cứ ai đi lại trên đường. Chính vì thế mà chú em mới ở đây,
tận hưởng lòng hiếu khách của Nhà Số Mười Một. Cha anh không kén chọn người cần
nhận sự giúp đỡ của ông.
No comments
Post a Comment