KẺ CẮP TIA CHỚP - CHƯƠNG 29 - PERCY JACKSON VÀ CÁC VỊ THẦN TRÊN ĐỈNH OLYMPUS
KẺ CẮP TIA CHỚP
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại : tiểu thuyết teen
PHẦN 7:BỮA TIỆC BỐC KHÓI
CHƯƠNG 29:
Tiếng lành đồn
xa: tin về sự cố nhà vệ sinh lan toàn trại.
Tôi đi đến đâu,
người ta cũng chỉ trỏ và rỉ tai nhau về nước bồn cầu!!!
Hoặc có lẽ tôi nhầm:
chắc mọi người chỉ nhìn Annabeth ướt lướt thướt.
Bạn ấy chỉ tôi
xem vài chỗ nữa: xưởng kim loại có mấy bạn đang tự rèn kiếm, phòng thủ công có
thần rừng đang thổi cát đánh bóng bức tượng bằng đá cẩm thạch khổng lồ, tạc
hình một nhân vật nửa người, nửa dê và bức tường luyện tập. Tường này có hai mảnh
rung chuyển mạnh, đá tảng theo nhau lăn xuống như mưa, nham thạch nóng bắn tung
tóe. Nếu học viên không leo nhanh sẽ bị bỏng vì nham thạch.
Cuối cùng, chúng
tôi trở lại hồ có đường mòn dẫn đến khu nhà ở.
Annabeth nói rõ từng
tiếng:
- Tớ phải đi tập.
Ăn tối lúc bảy rưỡi. Cứ theo bạn cùng nhà đến sảnh, nghe chưa?
- Annabeth này, tớ
xin lỗi vụ toa lét vừa rồi.
- Đừng khách sáo.
- Không phải tại
tớ đâu mà.
Thấy ánh mắt nghi
ngờ của cô bạn tóc vàng, tôi mới hiểu cơ sự tại tôi cả. Chính tôi điều khiển nước
phụt ra từ các thiết bị dọc đường ống gắn trên tường. Tôi không hiểu bằng cách
nào nhưng thủ phạm chính là tôi. Bồn cầu biết nhận lệnh tôi. Hóa ra tôi có ảnh
hưởng đến chuyện ống nước gì gì đó.
Annabeth bảo:
- Chắc cậu phải
nói chuyện với Lời Sấm Truyền thôi.
- Ai cơ?
- Không phải ai.
Của một vật thôi. Để tớ báo bác Chiron đã.
Ngó đăm đăm mặt hồ,
tôi chỉ mong có người trả lời thẳng câu tôi hỏi, dù chỉ một lần.
Chưa bao giờ bị người khác từ dưới nhìn lên
mông mình nên tôi ngượng chín người khi thấy hai bạn gái ngồi gác chân chữ ngũ
dưới móng cầu cách tôi khoảng hai chục bước đang ngắm mình. Họ mặc quần jeans
xanh dương, áo thun xanh lá cây. Mái tóc nâu bồng bềnh trên vai. Họ mỉm cười vẫy
tôi như bạn thân lâu ngày không gặp.
Tôi không biết
hay dở ra sao, cũng giơ tay vẫy đáp trả.
Annabeth cảnh
cáo:
- Đừng khích lệ họ.
Nữ thủy thần mà tán, đàn ông chết như ngả rạ.
Tôi choáng, lặp lại
như người mất trí:
- Nữ thủy thần! Tớ
xin đủ, hết chịu nổi rồi. Tớ về nhà đây.
Annabeth nhíu
mày:
- Percy, cậu vẫn
chưa hiểu à? Nhà cậu là đây. Chỉ còn mỗi chỗ này an toàn cho những người như
chúng ta thôi.
- Chúng ta là bọn
tâm thần có vấn đề phải không?
- “Chúng ta” có
nghĩa không phải người phàm. Hay chí ít chỉ một nửa là người thôi.
- Vậy nửa kia là
gì?
- Biết rồi còn hỏi.
Tôi muốn thú nhận
nhưng lại sợ. Chân tay tôi ngứa ngáy, cảm giác chỉ có mỗi khi nghe mẹ nhắc đến
bố.
- Nửa kia là thần
thánh, là á thần.
Annabeth gật đầu:
- Cha cậu chưa chết.
Ông là cư dân đỉnh Olympia.
- Hoang đường!
- Không có đâu.
Trong mọi câu chuyện thần thoại, các thần hay làm gì nhất nào? Họ đi khắp thiên
hạ, yêu say đắm người phàm rồi sinh con đẻ cái. Cậu tưởng mấy nghìn năm qua, họ
bỏ được cái thói quen thâm căn cố đế ấy ư?
- Nhưng đó chỉ
là… - Tôi định nói “chuyện thần thoại”, nhưng chợt nhớ bác Chiron từng bảo hai
nghìn năm sau, tôi cũng sẽ trở thành huyền thoại nên lại thôi – Thế nếu bọn ta
nửa thần…
- Á thần là tên
chính thức. Hoặc con lai.
- Thế bố cậu là
ai?
Hai bàn tay nắm cọc
hàng rào của Annabeth trắng bệch. Tôi chột dạ, biết mình vừa động đến chủ đề nhạy
cảm.
- Bố tớ là giáo
sư Học viện Quân sự West Point. Từ hồi còn bé xíu đến giờ, tớ chưa gặp ông ấy.
Bố tớ dạy môn lịch sử Hoa Kỳ.
- Vậy ông là người
phàm.
- Thế cậu tưởng
chỉ nam thần mới đủ tinh tường để tán thưởng vẻ đẹp của người trần thôi ư? Sao
cậu trọng nam khinh nữ thế?
- Vậy chứ mẹ cậu
là ai?
- Tớ ở Nhà Số
Sáu.
- Là sao?
Annabeth tự hào
ngẩng cao đầu:
- Bà là Athena, nữ
thần của trí tuệ, chiến tranh chính nghĩa và nghề thủ công.
Tôi bụng bảo dạ:
“Ra thế. Thảo nào.”
- Thế bố tớ là
ai?
- Tớ đã bảo cậu
là chưa xác định mà. Chẳng ai biết hết.
- Trừ mẹ tớ, đúng
không?
- Chưa chắc. Có
phải lúc nào thần thánh cũng nêu danh tánh thật đâu
- Nhưng bố tớ thì
có. Bố yêu mẹ tớ lắm.
Tuy hoài nghi
nhìn tôi, nhưng Annabeth không muốn làm tôi cụt hứng:
- Chắc cậu đoán
đúng. Có thể ông ấy gửi đến hai mẹ con dấu hiệu nào đó. Cách duy nhất để biết
chắc là cha cậu gửi tín hiệu tuyên bố cậu là con đẻ của ông. Tớ từng thấy vài lần
như thế.
- Vậy vế ngược lại
là cũng có thần thánh không tuyên bố nhận con?
Annabeth rà tay dọc
đoạn lan can hồ:
- Các thần bận rộn
lắm. Họ có nhiều con nên không phải lúc nào… Nói thẳng là đôi khi họ không quan
tâm đến con cái đâu. Họ mặc kệ.
Tôi nhớ bọn trẻ
trong nhà thần Hermes, nhà Số Mười Một. Bạn cùng phòng tôi nét mặt rầu rĩ, tuyệt
vọng như thể cả đời ngóng trông một cuộc gọi không bao giờ đến. Hồi còn học ở Học
viện Yancy, tôi không lạ gì lũ trẻ giống bạn ở chung nhà với tôi bây giờ. Bố mẹ
chúng giàu có, đẩy con vào trường nội trú chỉ vì không có thời gian chăm sóc
con. Tôi những tưởng thần thánh phải tốt đẹp hơn đám phụ huynh trọc phú ấy. Ai
dè…
- Nói tóm lại, tớ
sẽ kẹt ở trại này đến hết đời chứ gì?
- Cũng còn tùy. Nhiều
bạn chỉ đến đây nghỉ hè. Chẳng hạn con của Aphrodite[8] hay Demeter[9] sẽ không
có khả năng gì lớn lắm. Quái vật không để ý họ nên họ chỉ cần huấn luyện vài
tháng hè sau đó về thế giới phàm trần sống hết năm. Nhưng trong trại có vài người…
rời đây sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Chẳng hạn tớ và vài người bạn khác ở đây
quanh năm. Ra thế giới người phàm, bọn quái vật sẽ đeo dính chúng tớ. Chúng nhận
ra tụi tớ bằng cảm giác, sau đó đến thách đấu. Nói chung, chúng không thèm để ý
cho đến khi chúng ta đủ lớn, khoảng mười, mười một tuổi. Đến tuổi ấy, nếu không
đến được đây, các á thần sẽ bị giết chết. Tin tớ đi, nếu tớ điểm vài cái tên, rất
có thể họ là người quen của cậu. Có người còn không biết mình là con thần
thánh. Nhưng chuyện đó rất hiếm hoi.
- Vậy quái vật
không đến được đây ư?
Annabeth lắc đầu:
- Không, trừ khi
chúng được đem đến giấu ở khu rừng kia hoặc được người trong trại gọi đến.
No comments
Post a Comment