TRUYỆN NGÔN TÌNH - MẸ ĐỘC THÂN TUỔI 18 CHƯƠNG 25
MẸ ĐỘC THÂN TUỔI 18
Tác giả : Cơ Thủy Linh
Thể Loại: Ngôn tình, HE
PHẦN 3: NGÀY MÙA HÈ CHI LUYẾN
CHƯƠNG 25:
“Thiếu gia, anh
nói muốn để cho em đi, lúc này rời đi?”
Tiểu Ngưng không dám tin hỏi lại, lỗ
tai cô có phải xảy ra vấn đề hay không?
“Làm sao cô ngu ngốc như vậy, ta cho cô đi, cô
còn không mau đi?”
Đường Hạo căm tức hô lớn, hắn cũng không phải là mỗi ngày đều
lòng đầy từ bi, đi làm việc thiện.
Đáng chết, vừa
nghĩ tới mình và một cô bé mười bảy tuổi, khiến hắn cảm thấy tội ác tràn ngập.
Đều là do cha của hắn như thế nào lấy cô bé còn trẻ như vậy đưa cho hắn, có chủ
tâm khiến cho hắn làm việc không tốt!’
“Tại sao em phải
rời đi, tại sao lại buông tha cho em?”
Tiểu Ngưng nghi ngờ hỏi, không biết
mình có dây thần kình nào bị sai rồi, cô không lập tức rời đi, ngược lại muốn
biết nguyên nhân hắn buông tha cho mình.
Cũng có thể là vì
hắn chính là người đàn ông đầu tiên của mình, nên khi hắn đột nhiên nói buông
tha cho mình, cô chợt có ý nghĩ muốn hiểu rõ về hắn hắn.
Nghĩ muốn hiểu rõ
hắn vì cái gì như thế mâu thuẫn, trong chốc lát giống như đối với cô có thâm cừu
đại hận không thể tha thứ, trong chốc lát lại trở nên rất ôn nhu.
Cũng muốn giúp
làm cho hắn vui nhưng mọi thứ hắn đều không thèm để ý tới. Quản gia cùng cô hầu
đều nói thiếu gia thật là một chàng trai thiện lương, chỉ là mấy tháng trước
sau tai nạn xe cộ đó hại hắn biến thành người lạnh lùng như vậy.
“Cô quả nhiên là
một cô bé ngây thơ...”
Đường Hạo tức giận hô lớn.
“Tôi đúng thật là
ngu ngốc, tôi biết rõ tôi không thông minh!”
Tiểu Ngưng chặn đứng lời nói của
hắn, chính mình thừa nhận.
“Thiếu gia, anh có thể buông tha em, đã nói lên anh
là người tốt. Cám ơn anh có thể thả em đi, hãy để cho em ở lại chiếu cố anh một
thời gian ngắn, làm lời cảm tạ anh!”
Còn không có trải
qua cẩn thận lo lắng, miệng của cô trước vì chính mình hạ quyết định.
“Cô không đi?”
Không biết vì cái gì, hắn bởi vì cô ‘không đi’ mà có chút cao hứng.
Tiểu Ngưng lại gật
gật đầu, sau đó nghĩ đến hắn nhìn không tới, lại mở miệng bổ sung:
“Đúng vậy,
em trước không đi. Em nghĩ..; ở lại chiếu cố thiếu gia một thời gian nữa!”
Kỳ quái, có cái
gì mà đáng cho hắn cao hứng? Hừ, bất quá lại là một người phụ nữ ham tài sản của
nhà, hắn biết rõ một cô bé cũng rất tham lam.
Đường Hạo nội tâm
cao hứng, dần dần bị trào phúng thay thế. Xem ra thật sự là hảo tâm của hắn quá
dư thừa rồi, trước mắt cô bé mười bảy tuổi này có lẽ chính là hận không thể
vĩnh viễn trở thành công cụ để hắn tiết.
“Tùy cô thôi
nhưng là cô nếu không đi, buổi tối của ta còn cần có cô hầu hạ!”.
Đường Hao vừa
cười vừa nói.
Tiểu Ngưng hai gò
má lập tức toát ra ửng đỏ, ngượng ngùng cúi đầu xuống.
“Em... hiểu được! Đúng rồi,
thiếu gia chúng ta đi ra ngoài hít thở không khí được không? Hôm nay sắc trời rất
tốt a, em cùng anh đi ra ngoài đi một chút!”
“Đi ra ngoài đi một
chút?”
Thật sự là đầm rồng hang hổ, hắn sờ sống mũi
“Đừng cho là ta thấy cô
có vài phần nhan sắc nên cô liền dám can đảm thay đổi cuộc sống của ta, cô
không có cái quyền lợi này!”
“Không, thiếu gia,
em không nghĩ thay đổi cuộc sống của anh, chỉ là người bình thường đều hẳn là
đi ra ngoài hít thở không khí, phơi nắng mặt trời a!”
“Người bình thường?”
Đường Hạo đột nhiên cười to ra tiếng, sau đó kiết nhiên nhi chỉ.
“Tai nạn xe
cộ hôm đó đã khiến ta thành người mù rồi, ta đã là người tàn phế, ánh mặt trời
đối với ta là vô dụng nhất!”
Nghe được hắn nói
chính mình là tàn phế, Tiểu Ngưng lại tâm cực không phải tư vị. Cô quật cường đứng
ở trước mặt của hắn, khiêu khích nói:
“Thiếu gia, em vẫn cho anh là người rất
kiên cường. Rõ ràng hành động bất tiện, còn lựa chọn ở tại lầu hai. Nhưng là,
em hiện tại phát hiện ra mình sai rồi, anh căn bản chính là một người nhát gan.
Anh không ở dưới lầu cũng là bởi vì bản thân mình tự ti, anh không cách nào tiếp
nhận được mình đã không còn nhìn thấy. Căn bản không phải như tự anh nói, anh
so với bất luận kẻ nào cũng biết mình là một tàn......”
“Chết tiệt ngu ngốc,
cô câm miệng cho ta!”
Đường Hạo cuồng nộ hô to một tiếng, dùng sức vươn tay
phải bắt thân thể của cô.
Khi thấy tay hắn
muốn bắt lấy mình muốn tiếp rất nhanh tránh ra, làm cho bàn tay của hắn trên
không trung bổ nhào.
“Anh rõ ràng
chính là không dám ra khỏi cửa, không phải anh không cần ánh sáng mặt trời, mà
là anh không cách nào tiếp nhận mắt mình không còn nhìn thấy nữa!”
Tiểu Ngưng
không ngừng chọc giận hắn tiếp tục nói.
“Câm miệng, cô
câm miệng cho ta!”
Đường Hạo bắt không được cô tức giận đến nổi giơ tay đấm
lung tung.
“Nguyên lai anh
chỉ có thể khi dễ em, khi dễ em là cô gái nhỏ, người không dám ra ngoài là người
nhát gan!”
Tiểu Ngưng nói rất lưu loát, kỳ thật toàn thân đã phát run lên.
Thông qua mấy
ngày nay tới tiếp xúc, cô phát hiện ra cầu khẩn hắn, khuyên nhủ hắn ra ngoài
phơi nắng đều là vô dụng. Chỉ có thể dựa vào chọc giận hắn, tuy nhiên như vậy
có chút nguy hiểm.
“Lục Phong vào
đây đem cái con bé ngu ngốc bắt lại cho ta treo lên trên ban công!”
Đường Hạo
nổi trận lôi đình hô to, trên đầu sợi tóc tựa hồ cũng bị dựng đứng lên.
Xem ra lần này Tiểu
Ngưng thật sự có bị...
No comments
Post a Comment