KẺ CẮP TIA CHỚP - CHƯƠNG 27 - PERCY JACKSON VÀ CÁC VỊ THẦN TRÊN ĐỈNH OLYMPUS

KẺ CẮP TIA CHỚP


Tác giả: Rick Riordan
Thể loại : tiểu thuyết teen


PHẦN 6: TÔI - CHÚA TỂ TỐI THƯỢNG TRONG NHÀ VỆ SINH

CHƯƠNG 27: 



Đi được vài bước, Annabeth quay sang tôi:

 - Jackson, tớ tưởng cậu khá hơn cơ đấy!

 - Cái gì?

 Cô nàng tỏ vẻ chán nản, hạ thấp giọng rành rọt:

 - Tớ không tin cậu là người cả trại trông đợi.

 Tôi cáu thực sự:

 - Sao cậu cứ mặt nặng mày nhẹ với tớ thế? Tớ đây vừa hạ đo ván quỷ đầu bò...

 Annabeth sẵng giọng:

 - Đừng ra vẻ ta đây anh hùng! Cậu có biết cả trại này mơ có cơ hội như cậu không?

 - Họ thích bị quỷ ăn tươi nuốt sống ư?

 - Họ mơ giao tranh với quỷ đầu bò mà không được. Cậu tưởng tụi này luyện tập khó nhọc làm gì chứ?

 Tôi lắc đầu:

 - Này, nếu thứ đánh nhau với tớ là quỷ đầu bò thật giống trong chuyện thần thoại...

 - Thì đúng rồi, không là quỷ đầu bò thì là gì.

 - Tớ tưởng chỉ có một con thôi chứ?

 - Thì một con chứ mấy.

 - Nhưng nó chết lâu lắm lắm rồi mà. Thần Theseus giết nó trong mê cung. Vậy...

 - Percy à, quái vật không chết. Người ta có thể lấy mạng chúng. Nhưng chúng không chết.

 - Thôi thôi, cậu nói thế ai hiểu cho nổi.

 - Quái vật khác cậu và tớ ở chỗ không có linh hồn. Cậu chỉ có thể tạm làm cúng tan biến ít lâu. Nếu may mắn, hết đời cậu chúng cũng chưa hồi lại. Tuy nhiên, vì là thế lực ban sơ nên quái vật có thể phục hồi nguyên trạng.

 Tôi nhớ cô Dodds dạy toán:

 - Thế giả sử tớ ngẫu nhiên hạ quái vật bằng kiếm thì...

 - À, Nữ thần Báo Th..., à quên, cô giáo dạy toán của cậu chứ gì? Đúng vậy, mụ ta vẫn còn nhởn nhơ ngoài kia. Việc cậu làm chỉ khiến mụ ta nổi cơn tam bành thôi.

 - Sao cậu biết cô Dodds?

 - Tớ nghe cậu nói mơ lúc ngủ.

 - Hình như cậu vừa gọi tên mụ. Nữ thần Báo Thù, tay sai thần chết Hades chuyên nghề tra tấn hành hạ người ta phải không?

 Annabeth hốt hoảng nhìn quanh như thể sợ tai họa sắp ụp xuống đến nơi:

 - Dù vào trại rồi, cậu chớ gọi tên tục của chúng. Chúng tớ dùng danh từ chung là bọn “Người Tử Tế” để gọi bọn chúng.

 Tôi giả bộ rền rĩ dù trong lòng bất chấp, chẳng mảy may sợ sệt:

 - Này, có cách nào nói chuyện mà không bị sấm chớp hăm dọa không Annabeth? Tiện thể cho tớ hỏi sao tớ phải ở nhà Số Mười Một? Sao ta phải chen chúc khổ sở trong khi nhà khác thiếu gì phòng trống?

 Tôi chỉ mấy nhà đầu. Annabeth tái mặt:

 - Percy không biết rồi. Không ai được chọn nhà cả. Chỗ ở cho trại viên tùy thuộc vào thân thế cả bố mẹ người ấy.

 Bạn gái tóc vàng mở to mắt nhìn tôi như thể kỳ vọng tôi “thông minh đột xuất”.

 - Mẹ tớ là Sally Jackson. Bà bán kẹo ở nhà ga trung tâm. Ý tớ là… hồi mẹ còn sống.

 - Percy, tớ chia buồn khi biết chuyện xảy đến với mẹ cậu. Nhưng ý tớ không phải thế. Tớ muốn nói đến bố cậu kìa.

 - Bố tớ chết rồi. Tớ còn chưa biết mặt ông.

 Annabeth thở dài như nghe chuyện nhàm tai:

 - Bố cậu không chết.

 - Cậu căn cứ vào đâu mà nói thế? Cậu biết bố tớ ư?

 - Không, tất nhiên tớ đâu được diễm phúc ấy.

 - Thế sao cậu bảo...

 - Cứ nhìn cậu thì biết. Nếu không như bọn tớ, sao cậu đến được đây?

 - Cậu biết gì về tớ mà nói?

 Annabeth nhướn lông mày:

 - Không ư? Cậu chuyển trường liên tục. Tớ cá mười lần thì có đến chín cậu bị đuổi học.

 - Sao...

 - Bác sĩ kết luận cậu mắc chứng khó đọc. Có thể thêm bệnh hiếu động thái quá, không thể tập trung.

 Tôi cố nuốt cục “ngượng” chẹn ngang cổ:

 - Chẳng liên quan gì cả.

 - Nếu tổng hợp lại, đó chắc chắn là dấu hiệu báo trước. Khi cậu đọc, có phải chữ nghĩa trôi nổi lung tung không nào? Sở dĩ như vậy vì não cậu lập trình bằng ngôn ngữ Hy Lạp cổ đại. Còn về chứng hiếu đọng thái quá: cậu hấp tấp bốc đồng, không thể ngồi yên nghe giảng. Nguyên do bởi ký ức về những lần giao tranh trên chiến trường xưa. Hồn cậu lạc trong cuộc hỗn chiến thì tay chân cậu làm sao yên được? Còn về bệnh mất tập trung: thực ra bởi cậu thấy quá nhiều. Mọi giác quan của cậu đều nhạy bén hơn người phàm trần. Tất nhiên, giáo viên muốn đưa cậu đi “chữa trị” vì hầu hết họ đều là quái vật đội lốt người. Họ không muốn bị cậu phát hiện.

 - Cậu biết rành như vậy... chắc là cậu cũng giống tớ?

 - Hầu hết trại viên ở đây đều thế. Nếu không giống tụi này, chỉ cần gặp quỷ đầu bò cậu cũng đủ chết, huống hồ còn ăn thức ăn của thần và uống rượu tiên!

 - Cậu mới nói gì?

 - Thức ăn đồ uống trại bồi dưỡng cho cậu đó. Con người phàm ăn vào chết ngay. Nó thiêu đốt máu huyết ra tro, biến xương cốt thành cát mịn. Ai sống nổi chứ? Chấp nhận thực tế đi, Percy. Cậu đúng là con lai rồi.

 Con lai ư?

 Đầu óc tôi quay cuồng bao thắc mắc, không biết hỏi câu nào trước, câu nào sau.

 Bất ngờ một giọng khàn khàn la tướng lên:

 - Chà, có “ma mới”, tụi bay ơi!

 Tôi quay sang nhìn. Đứa con gái to cao trong căn lều sơn đỏ lem luốc đang đi tới. Nó kéo theo ba đứa bạn to béo, mặt mũi xấu xí đanh đá và mặc áo khoác rằn ri y chang như nó.

No comments

Powered by Blogger.