KẺ CẮP TIA CHỚP - CHƯƠNG 26 - PERCY JACKSON VÀ CÁC VỊ THẦN TRÊN ĐỈNH OLYMPUS

KẺ CẮP TIA CHỚP


Tác giả: Rick Riordan
Thể loại : tiểu thuyết teen


PHẦN 6: TÔI - CHÚA TỂ TỐI THƯỢNG TRONG NHÀ VỆ SINH

CHƯƠNG 26: 





 Nữ trại viên này gợi tôi nhớ đến Nancy Bobofit, chỉ có điều nó to lớn hơn. Mái tóc rũ rượi của nó màu nâu, không phải màu đỏ như tóc Nancy.

 Tôi rảo bước tiếp, khéo léo tránh bốn vó móng guốc cứng như thép của bác Chiron.

 Tôi chợt nhận ra một điều:

 - Cháu chưa thấy nhân mã nào khác quanh đây.

 Bác Chiron buồn thiu:

 - Tiếc là bà con dòng họ bác còn hoang dã, man rợ lắm. Lúc vào rừng hay xem sự kiện thể thao, cháu sẽ thấy họ. Nhưng họ không có mặt ở đây được.

 - Tên bác là Chiron. Vậy bác có phải…

 Ông mỉm cười với tôi:

 - Phải, bác là Chiron mà cháu thấy trong các câu chuyện kể, là thầy dạy Hercules đây.

 - Nhưng… cháu tưởng Chiron ấy chết lâu rồi chứ?

 Bác Chiron dừng bước như thể rất chú ý đế câu hỏi vừa rồi:

 - Thực ra là bác không thể chết, cháu à. Ngày xưa, thần linh cho bác toại nguyện là làm tiếp công việc bác yêu thích. Khi nào nhân loại còn cần, bác còn dạy dỗ các anh hùng cho họ. Để làm như ý mình muốn, bác được nhiều, nhưng cũng mất nhiều lắm. Nhưng cho đến giờ này bác vẫn còn đây, có nghĩa là người ta còn cần đến bác.

 Tôi ngẫm nghĩ: Phải dạy bảo lũ “nhất quỷ nhì ma” ba ngàn năm chưa bao giờ nằm trong danh sách mười điều đáng mơ ước nhất của tôi.

 - Thế bác không thấy chán à?

 - Không, không hề. Thỉnh thoảng có mất tinh thần đôi chút, nhưng buồn chán thì không.

 - Sao bác mất tinh thần?

 Bác Chiron lại giả điếc:

 - Kìa, Annabeth đang chờ.

***

Bạn gái tóc vàng tôi gặp trên Nhà Lớn đọc sách trước cửa nhà cuối cùng dãy trái: nhà Số Mười Một.

 Thấy chúng tôi đến gần, cô gái ngước nhìn tôi xăm xoi như thể vẫn để bụng chuyện tôi nhểu dãi lòng thòng lúc trước.

 Dù muốn biết bạn ấy đọc gì, tôi tôi không đọc được tựa sách in ngoài bìa. Chắc bệnh khó đọc của tôi “tái phát” nữa rồi. Tuy nhiên sau đó, tôi thấy chữ ngoài bìa không phải là tiếng Anh. Nó giống kiểu chữ Hy Lạp cổ. Sách có hình ảnh đền đài, tượng và các kiểu cột nhà. Chắc là sách chuyên ngành kiến trúc.

 Bác Chiron:

 - Annabeth này, trưa này bác có lớp bồi dưỡng cung thủ giỏi. Cháu tiếp tục hướng dẫn Percy nhé?

 - Vâng ạ.

 Bác Chiron hất đầu về phía cửa:

 - Nhà Số Mười Một đây. Cứ tự nhiên nhé, Percy.

 Trong số mười hai căn, nhà Số Mười Một giống nhà gỗ trong khu cắm trại nhất. Đặc biệt, nó khá cũ nát: nào then cửa mòn, nào sơn tường màu nâu bong tróc. Trên cửa có một biểu tượng của ngành y: cây cọc gỗ mọc cánh có con rắn quấn quanh. Hình như người ta gọi đó là y hiệu thì phải.

 Nhà chật như nêm, con gái con trai ở chung và số người vượt quá số giường hiện có. Túi ngủ ngổn ngang dưới sàn nhà. Quang cảnh giống hệt phòng tập thể thao được Hội Chữ Thập Đỏ trưng dụng làm nơi sơ tán.

 Bác Chiron không vào. Khung cửa quá thấp so với chiều cao quá khổ của bác. Tuy nhiên khi thấy bác, mọi trại viên đều cúi chào lễ phép.

 - Thôi bác đi đây. Chúc Percy may mắn. Ta sẽ gặp nhau trong giờ ăn tối.

 Ông khua móng cồm cộp chạy về phía sân tập bắn cung.

 Ngấp nghé ngoài cửa, tôi nhìn bạn cùng phòng. Chúng không cúi đầu cung kính nữa mà giương mắt nhìn như thầm đánh giá xem tôi “ngầu” cỡ nào. Tôi biết thủ tuch này nhờ kinh nghiệm chuyển trường liên miên.

 Annabeth nhắc:

 - Kìa, vào đi chứ.

 Nghe lời, tôi đi thẳng vào trong và lập tức tự biến mình thành trò cười.
Trong đám có tiếng cười khúc khích, nhưng không ai nói gì.

 Annabeth lên tiếng:

 - Percy Jackson này, mọi người ở đều ở nhà Số Mười Một đấy.

 Có tiếng người hỏi:

 - Trại viên thường hay chưa xác định?

 Tôi không biết trả lời sao. Annabeth đáp:

 - Chưa xác định.

 Cả nhóm rên lên khó chịu.

 Một bạn trai có vẻ lớn hơn cả nhóm một chút bước lên:

 - Thôi nào, mọi người. Nhà Số Mười Một là vậy mà. Mừng cậu đến ở chung với bọn này. Chỗ của cậu dưới sàn, ngay chỗ này này.

 Anh này khoảng mười chín tuổi, trông khá dễ chịu. Anh ta cao lớn, rắn chắc, tóc hớt ngắn và có nụ cười thân thiện. Anh mặc áo rộng, quần soóc, đi xăng đan và đeo dây da xâu năm hạt đất nung năm màu khác nhau. Diện mạo anh bình thường ngoại trừ vết sẹo dài trắng to bản chạy từ mắt phải xuống tận hàm trông như bị rạch mặt vậy.

 - Percy à, đây là anh Luke.

 Giọng Annabeth sao là lạ, tôi bèn liếc sang. Xin thề là bạn ấy có ngượng đỏ mặt! Thấy tôi nhìn, Annabeth nghiêm mặt lại:

 - Tạm thời, Luke sẽ tư vấn cho cậu.

 Tôi hỏi:

 - Tạm thời là sao?

 Luke kiên nhẫn giải thích:

 - Hiện tại trại chưa xác định danh tánh cậu. Vì không biết xếp cậu vào nhà nào nên cậu sẽ ở đây. Nhà Số Mười Một tiếp nhận mọi trại viên mới hoặc khách đến thăm. Thông thường là thế. Hermes là vị thần của khách thập phương mà.

 Nhìn khoảnh sàn nhà nhỏ xíu giành cho mình tôi sực nhớ mình chẳng có gì dùng đánh dấu “lãnh thổ”: không hành trang, quần áo, túi ngủ cũng không. Tài sản duy nhất tôi chỉ có sừng của quỷ đầu bò. Vừa định đặt nó xuống, tôi chợt nhớ thần Hermes cũng là thần của lũ trộm cướp.

 Tôi nhìn quanh từng khuôn mặt bạn cùng phòng: người sưng sỉa, kẻ nghi ngờ, người khác cười ngây ngô. Có người còn nhìn tôi với ánh mắt chờ đợi như thể mong tôi sơ hở để móc túi áo tôi.

 Tôi hỏi:

 - Em sẽ ở đây bao lâu?

 - Hỏi hay đấy. Đến khi người ta xác định danh tánh em.

 - Việc xác định mất bao lâu?

 Cả phòng cười ồ lên. Annabeth bảo:

 - Để tớ đưa Percy xem sân bóng chuyền.

 - Nhưng tớ xem rồi mà.

 - Đã bảo đi mà lại.

 Khi bạn ấy nắm cổ tay tôi lôi ra ngoài, tôi còn nghe tiếng cười trong nhà Số Mười Một rộ lên sau lưng.

No comments

Powered by Blogger.