KẺ CẮP TIA CHỚP - CHƯƠNG 25 - PERCY JACKSON VÀ CÁC VỊ THẦN TRÊN ĐỈNH OLYMPUS
KẺ CẮP TIA CHỚP
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại : tiểu thuyết teen
PHẦN 6: TÔI - CHÚA TỂ TỐI THƯỢNG TRONG NHÀ VỆ SINH
CHƯƠNG 25:
Nhưng từ giờ đến
lúc cháu tìm hiểu thêm đôi chút về thế giới thần thánh… bác muốn cháu tạm quên
địa ngục đi.
- Thế khi nào cháu mới được “hiểu thêm đôi
chút” như bác nói?
- Bỏ đi, Percy. Ta hãy xem trong rừng có gì
nào?
***
Càng đến gần, tôi
thấy khu rừng càng như rộng thêm. Rừng ở đây chiếm một phần tư thung lũng. Cây
cối cao vút và đan xen dày đặc đến nỗi tôi tưởng đâu ngoại trừ người da đỏ, chưa
ai từng đặt chân đến nơi này.
Bác Chiron bảo:
- Nếu muốn thử vận may thì rừng này khá đông
đúc. Nhưng cháu phải mang theo vũ khí.
- Rừng này có thú gì? Cháu cần vũ khí gì ạ?
- Cứ từ từ, cháu sẽ biết hết thôi. Tối thứ Sáu
có trò chơi Cướp Cờ đấy.
- Ôi, cháu thích lắm.
- Cháu có kiếm với khiên chưa?
- Gì cơ ạ?
- Vậy là chưa rồi. Bác cũng nghĩ cháu chưa có.
Chắc cỡ số năm vừa với cháu. Bác cháu ta sẽ ghé kho vũ khí sau.
Tôi dợm hỏi sao trại hè có kho vũ khí làm gì
nhưng vì đầu óc đang mải suy nghĩ về quá nhiều điều lạ lẫm xảy đến trong một thời
gian ngắn, nên tôi làm thinh theo gót bác Chiron.
Chúng tôi tham quan khu tập bắn cung, hồ có
nhiều xuồng máy và khu trại ngựa (bác Chiron có vẻ không thích lắm), bãi tập
phóng lao, nhà hát và hí trường. Bác Chiron bảo họ đấu kiếm đấu thương ngay tại
hí trường.
- Đấy gươm và giáo ạ?
- Các nhà thách đấu với nhau. Thường thì không
chết ai đâu. Nhưng hỗn chiến thì có.
Bác Chiron chỉ hí trường lớn giới hạn bằng
hàng cột trắng kiểu kiến trúc Hy Lạp xây trên triền đồi trông ra biển. Ở đó bài
trí hơn chục chiếc bàn đá, ngoài ra không có mái, tường gì cả.
- Thế nhỡ trời mưa thì sao hả bác?
Bác nhìn tôi từ đầu đến chân như nhìn người
lùn ngoài hành tinh:
- Thế trời mưa, cháu có ăn không?
Tôi đành im thít.
Khu lều trại là điểm đến cuối cùng.
Có mười hai căn lều gỗ náu mình ên vạt rừng gần
hồ nước. Chúng xếp thành hình chữ U: hai căn ở đáy và mỗi cạnh bên có năm căn.
Chắc chắn đó là quần thể kiến trúc kỳ lạ nhất mà tôi từng thấy.
Mười hai căn nhà nhỏ na ná giống nhau, ngoài
trừ số nhà bằng đồng treo trước cửa: số lẻ treo bên trái, số chẵn treo bên phải.
Lều Số Chín có ống khói nhỉ xíu trông như nhà máy thu nhỏ. Lều Số Bốn có cây cà
chua leo kín tường và mái đan bằng tranh. Hình như nhà Số Bảy được đúc bằng
vàng khối sáng loáng, phản chiếu ánh nắng làm người ta chói mắt. Nhà nào cũng
quay mặt ra sân chung rộng bằng sân bóng đá, rải rác tượng kiểu Hy Lạp, đài
phun nước, thảm hoa và vài vòng sắt tròn cho người tập bóng rổ. Thấy chúng, tôi
háo hức rảo bước nhanh hơn.
Ngay giữa sân chung có một hố lớn xây viền đá
dùng đốt lửa sưởi. Dù thời tiết chiều nay ấm áp, lửa vẫn cháy âm ỉ trong lò sưởi
tập thể ấy. Một cô bé khoảng chín, mười tuổi giữ lửa cháy đều bằng cách dùng
que cời đảo than đá cháy đỏ.
Hai căn nhà đầu tiên gắn Số Một và Số Hai
trông như lăng mộ vua hoặc nữ hoàng. Chúng xây bằng đá trắng theo hình hộp kèm
hàng cột nặng nề phía trước. Nhà Số Một lớn và vững chãi nhất. Mấy cánh cửa ra
vào bằng đồng sáng loáng có khắc nhiều vệt như chữ viết ngoằn ngoèo. Nhìn từ mọi
phía, ta đều thấy như có sét vừa đánh xuống. Nhà Số Hai kiểu dáng tao nhã hơn,
hàng cột thanh mảnh hơn được trang trí bằng dây hoa điểm quả lựu. Mấy mặt tường
chạm khắc hình công phượng cầu kỳ. Tôi đoán mò:
- Thần Dớt và Hera phải không ạ?
- Phải.
- Sao nhà họ... bỏ trống?
- Nhiều nhà không có người ở. Cháu đoán đúng đấy.
Chưa ai ngụ trong nhà Số Một và Số Hai cả.
Vậy ra mười hai nhà biểu tượng cho mười hai cư
dân đỉnh Olympia. Nhưng tại sao một vài nhà bỏ trống?
Tôi dừng trước nhà đầu tiên dãy bên trái: nhà
Số Ba.
Không cao và uy nghi như căn thứ nhất, nhà này
dài, thấp và vững chãi. Mấy mặt tường ngoài ốp đá nhám màu xám có gắn vỏ sò và
san hô như thể mấy phiến đá ốp này đẽo trực tiếp từ đáy biển. Tôi ngó vào cửa
trước mở toang nhưng bác Chiron nhắc:
- Ấy chớ! Đừng dại dột thế.
Trước khi bị bác kéo ra ngoài, tôi kịp ngửi thấy
mùi biển trong nhà, giống hương gió mặn mòi bên bờ biển Montauk. Tường bên
trong sáng trắng như bào ngư. Nhà kê sáu giường một trống trải. Ga trải giường
bằng lụa sẵn sàng chờ người sử dụng. Tuy nhiên không có dấu hiệu cho thấy có
người ở nhà này.
Căn nhà trống vắng, cô quạnh đến nỗi tôi lấy
làm mừng khi bác Chiron đặt tay lên vai tôi bảo:
- Percy, ta đi thôi.
Hầu hết những nhà còn lại tấp nập người ra kẻ
vào.
Nhà Số Năm sơn màu đỏ tươi, có điều thợ sơn
quá vụng, trông như thể người ta dùng cả thùng sơn hắt lên tường hoặc dùng tay
vốc sơn nước vỗ lên bề mặt tường nhà. Mái nhà có chăng dây kẽm gai. Trên cửa
chính treo đầu lợn lòi nhồi rơm. Cặp mắt con thú hoang ấy hình như bám riết lấy
tôi.
Tôi thấy trong nhà có đám trẻ cả trai lẫn gái
mặt mày bặm trợn đang vật tay và cãi vã trong tiếng nhạc rock mở lớn đinh tai
nhức óc. Đứa to mồm nhất là con bé chừng mười ba, mười bốn tuổi. Mặc áo thun đồng
phục của trại cỡ XXXL rộng thùng thình bên trong, nó trùm áo khoác rằn ri bên
ngoài. Tôi mới đứng ngoài cửa chưa đến một giây, nó đã quay qua nhìn tôi gườm
gườm và nhếnh mép cười độc địa.
No comments
Post a Comment