KẺ CẮP TIA CHỚP - CHƯƠNG 24 - PERCY JACKSON VÀ CÁC VỊ THẦN TRÊN ĐỈNH OLYMPUS

KẺ CẮP TIA CHỚP


Tác giả: Rick Riordan
Thể loại : tiểu thuyết teen


PHẦN 6: TÔI - CHÚA TỂ TỐI THƯỢNG TRONG NHÀ VỆ SINH

CHƯƠNG 24: 




 Vừa kịp chấp nhận sự thật thầy giáo dạy tiếng Latinh là con ngựa, chúng tôi thăm thú một vòng thật vui vẻ dù tôi cẩn thận không dám đi sau ông. Tôi có kinh nghiệm sau vài lần bị phạt hốt phân ngựa trong lễ diếu hành Macy’s Day nên xin lỗi: với tôi, phía trước mặt nhân mã Chiron đáng tin hơn phía sau nhiều.

 Hai chúng tôi đi ngang qua bãi bóng chuyền.

 Mấy bạn cùng cắm trại huýnh nhau. Có người chỉ chỏ sừng quỷ đầu bò trong tay tôi, người khác bảo: “Chính cậu ta đấy.”

 Hầu hết trại viên lớn hơn tôi. Các thần rừng bạn họ cao lớn hơn Grover. Mọi thần rừng tôi thấy đều mặc áo thun in chữ màu vàng cam “TRẠI CON LAI”, đi lại trên cặp chân trần đầy lông và có móng guốc.

 Bình thường tôi không hay ngượng nhưng với kiểu nhìn như thể cả đám đang trông đợi tôi trông cây chuối, tôi không thoải mái cho lắm.

 Tôi ngoái đầu nhìn căn nhà khi nãy. Hóa ra nó lớn hơn tôi tưởng. Nhà có bốn tầng, sơn màu xanh da trời, xung quanh có mái hiên và lan can sơn trắng trông như khu nghỉ dưỡng cao cấp bên bãi biển. Lúc ngó lên ngắm chong chóng gió hình con đại bàng bằng đồng trên nóc nhà, tôi phát hiện một cửa sổ cao nhất của tầng áp mái tối om. Có thứ gì đó làm cửa lay động. Trong một thoáng, linh tính mách bảo tôi đang bị theo dõi.

 Tôi hỏi nhân mã Chiron:

 - Cái gì trên kia thế?

 Nụ cười của ông tắt ngấm khi nhìn theo tay tôi chỉ:

 - À, chỉ là gác xép thôi mà.

 - Có ai sống trên đó không?

 Ông có vẻ muốn chấm dứt ngay đề tài tôi vừa gợi ra:

 - Không. Chẳng có sinh vật sống nào trên đó cả.

 Tôi tin bác. Nhưng rõ ràng tôi thấy có thứ làm màn cửa lay động.

 Giọng vui vẻ của ông pha thêm phần giục giã:

 - Percy à, ta đi thôi. Bác định cho cháu xem mấy thứ.

***

  
Khi băng qua mấy ruộng dâu, tôi thấy đám trại viên hái nhiều rổ dâu lớn. Gần đó, có thần rừng dùng ống sậy làm sáo thổi lên giai điệu dìu dặt.

 Bác Chiron bảo trại này trồng toàn dâu thượng hại cung cấp cho nhiều nhà hàng ở New York và đỉnh Olympia.

 - Dâu giúp trang trải mọi chi phí. Cái hay ở chỗ hầu như không ai phải chăm sóc, tưới bón gì, cây vẫn trĩu quả.

 Ông kể giống cây ăn quả này luôn mọc xum xuê ở bất cứ nơi nào có mặt Ngài D. quản lý. Thực ra, nho là thứ chịu ảnh hưởng nhiều nhất của ông nhưng do ông bị hạn chế trồng nho nên thay vào đó, họ trồng dâu.

 Tôi ngắm thần rừng thổi sáo. Tiếng nhạc khiến lũ sâu bọ chạy tứ tán khỏi luống dâu, giống người ta chạy hỏa hoạn.

 Tooi bâng quơ tự hỏi không biết Grover có làm phép bằng tiếng nhạc như vậy chăng? Không biết giờ này cậu ấy còn trong nhà lớn, đứng chịu trận nghe Ngài D. mắng mỏ không.

 Tôi hỏi bác:

 - Chắc Grover không bị phạt nặng đâu nhỉ? Cậu ấy làm nhiệm vụ che chở, bảo vệ giỏi lắm. Thật đấy.

 Chiron thở dài. Ông cởi áo khoác đắp lưng ngựa trông như yên cương vậy.

 - Cũng tại Grover hay mơ mộng viển vông. Lắm lúc không biết cậu ta căn cứ vào đâu để mơ xa đến thế. Để đạt được mục đích của mình, trước hết Grover phải chứng tỏ tinh thần quả cảm vô song trên cương vị Người Bảo Vệ: tức là tìm được một trại viên và đưa người đó về Đồi Con Lai an toàn.

 - Nhưng Grover làm được điều đó mà.
 - Bác đồng ý với cháu. Có điều bác không ở vị trí ban giám khảo. Dionysus và Hội Đồng Bô Lão sẽ quyết định. Bác e họ không cho rằng Grover hoàn thành nhiệm vụ vừa rồi. Suy cho cùng, Grover để lạc mất cháu ở New York. Sau đó đến mẹ cháu gặp chuyện... không may. Còn nữa, Grover bất tỉnh nhân sự để cháu phải dìu vào trại. Hội Đồng buộc phải đặt câu hỏi: Trong sứ mệnh vừa rồi, Grover chứng tỏ lòng quả cảm ở chỗ nào?

 Tôi chực cãi. Mọi sự cố xảy ra dều không phải lỗi Grover. Thêm vào đó, tôi cực kỳ hối hận. Nếu ở bến xe buýt, tôi không chuồn về trước, Grover đã không bị phạt.

 - Người ta sẽ cho cậu ấy cơ hội sửa chữa chứ ạ?

 Chiron nhăn mặt:

 - Thực ra nhiệm vụ vừa rồi là cơ hội cho Grover sửa chữa lỗi cũ. Sau sự cố đầu tiên cách đây năm năm, Hội Đồng không định giao nhiệm vụ cho Grover nữa. Cả Olympia đều biết thất bại đầu tiên ấy nên ta khuyên Grover nên đợi thêm ít lâu nữa hẵng hay. Tuổi còn trẻ mà...

 - Grover mấy tuổi ạ?

 - Hai mươi tám.

 - Cái gì? Hai mươi tám sao học lớp sáu được?

 - Tuổi chín chắn của thần rừng gấp đôi con người, Percy à. Nếu người thường học trung học cơ sở ba năm, Grover sẽ học sáu năm.

 - Thế chán chết được.

 - Ừ, chán thật. Nói chung, Grover toàn phát triển chậm hơn bạn thần rừng cùng lứa. Đến giờ cậu ấy vẫn chưa thành thạo phép thuật của thần rừng. Thế mà cậu ta cứ nóng lòng thực hiện mơ ước có thể nói quá tầm tay. Giờ có lẽ cậu ấy nên bằng lòng với nghề nghiệp bình dị nào đó…

 - Thế không công bằng. Vậy chứ lần đầu xảy ra chuyện gì? Có tồi tệ lắm không để đến nỗi Grover bị phạt nặng thế?

 Chiron quay mặt đi:

 - Chắc ta phải khẩn trương lên thôi.

 Nhưng tôi chưa thể dứt câu chuyện ra được. Lòng tôi chộn rộn khi nhân mã Chiron nói đến số phận của mẹ tôi: hình như ông cố tình không dùng chữ chết! Một ý tưởng nhen nhóm trong đầu, một tia hy vọng nhỏ xíu xuất hiện trong tôi.

 - Bác Chiron này, nếu thần thánh và đỉnh Olympia có thật thì…

 - Cháu muốn nói gì?

 - … thì địa ngục cũng có thật ư?

 Mặt bác tối sầm:

 - Đúng đấy, cháu à. – Bác ngừng lời để cẩn thận chọn từ ngữ thích hợp. – Sau khi thể xác chết đi, linh hồn cũng phải có nơi để đến chứ.

No comments

Powered by Blogger.