KẺ CẮP TIA CHỚP - CHƯƠNG 23 - PERCY JACKSON VÀ CÁC VỊ THẦN TRÊN ĐỈNH OLYMPUS
KẺ CẮP TIA CHỚP
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại : tiểu thuyết teen
PHẦN 5: TÔI CHƠI BÀI PIOCH VỚI NGỰA
CHƯƠNG 23:
Ngài D. phẩy tay. Ly rượu biến thành lon nước
ngọt. Ông thở phào, thích thú mở nắp rồi chơi bài tiếp.
Ông Chiron nháy mắt với tôi:
- Ngày xưa, ngài D. đây làm cha ông ấy bực
mình vì đem lòng yêu nữ thần cây, người đáng lẽ ông ta không nên động vào.
- Cái gì cơ?
Tôi lẩm bẩm, mắt vẫn không rời lon nước như thể
nó là vật thể ngòai vũ trụ.
Ông quản lý công nhận:
- Đúng vậy. Làm như trừng phạt được ta, cha
khoái lắm không bằng! Hình phạt đầu tiên: cấm uống rượu. Thật kinh khủng. Mười
năm ấy chẳng khác cực hình! Lần thứ hai thì… Thử hỏi nàng xinh đẹp thế, ta cầm
lòng sao đặng? Lần thứ hai, cha nhốt ta ở Đồi Con Lai, trại tiếp nhận mấy đứa hỗn
xược như cậu đấy, Percy ạ. Cha bảo ta: “Phải gây ảnh hưởng tốt. Chuyên tâm dạy
dỗ lớp trẻ chứ đừng làm hư chúng nhé”. Trời đất! Nói thế mà nghe được.
Ngài D. nói năng như đứa trẻ lên ba: hờn dỗi,
vùng vằng như trẻ con.
Tôi lắp bắp:
- Vậy ra… cha ngài là…
Ông quản lý kêu trời :
- Chiron ơi là Chiron! Tôi tưởng anh dạy gã
trai này mọi kiến thức tối thiểu rồi chứ. Cha ta là thần Dớt chứ còn ai nữa!
Tôi lục tâm trí tìm chữ D. viết tắt cho tên gì
trong thần thoại Hy Lạp: rượu nho, da hổ, nhân viên trại toàn thần rừng... Còn
nữa, Grover khúm núm như thể ông ta là chủ nhân của nó.
- Vậy ra ngày là thần rượu vang Dionysus.
Ngài D. tỏ vẻ chán nản:
- Grover, thời nay trẻ con hay nói thế nào?
“Phải, có thế cũng không biết” à?
- V… vâng ạ.
- Vậy thì, thưa anh Percy Jackson, có thế mà
anh cũng không biết à? Hay cậu tưởng tôi là Aphrodite? Nhầm tôi với nữ thần của
sắc đẹp, tình yêu và dục vọng thì quá thể lắm!
- Ngài là thần ư?
- Phải rồi, nhóc tì.
- Ngài! Là thần!
Ông ta quay sang nhìn thẳng mắt tôi. Nhìn lửa,
ngọn lửa xanh lè nhảy múa bên trong đôi mắt ấy, tôi biết Ngài D. đang cảnh cáo
tôi cho tôi thấy phần nhỏ nhất trong bản tính thực của ông. Trước mắt tôi hiện
lên cảnh dây leo của cây nho siết cổ những kẻ không tin vào thần thánh cho đến
chết, các chiến binh say xỉn phát điên vì khao khát chiến tranh, những thủy thủ
gào thét trong lúc tay họ biến thành vây, mặt họ dài ra thành mõm cá heo. Tôi
biết nếu tôi còn làm quá, ông ta sẽ trừng phạt tôi ra trò. Ông ta có thể gieo rắc
bệnh tật vào não bộ tôi đủ khiến tôi bị mặc áo trói nằm nhà thương điên đến hết
đời.
Ông ta gắn giọng:
- Này, định thử tôi chắc?
- Không! Dạ không, thưa ngài.
Ngọn lửa dịu đi. Ông quay sang quạt bài:
- Thôi, tôi thắng ván này nhé!
- Gượm đã, Ngài D. – Bác Chiron lật ngửa quạt
bài xuống bàn, lẩm nhẩm tính điểm. – Ván này phần thắng thuộc về tôi.
Tôi những tưởng Ngài D. sẽ cho bác bốc hơi
ngay trên xe lăn. Ai dè, ông chỉ thở dài thườn thượt, như thể việc ông ta thua
thầy giáo dạy Latinh đã thành lệ. Ông đứng dậy, Grover cũng đứng lên theo.
- Mệt rồi. Tôi ngả lưng lấy sức quản trò tối
nay. Nhưng trước hết, Grover này, cậu theo ta vào trong bàn lại chuyện trong
nhiệm vụ vừa rồi, cậu làm chưa được tốt lắm.
Mặt Grover lấm tấm mồ hôi:
- V... vâng, thưa ngài.
Ngài D. quay sang tôi:
- Percy Jackson về lều Mười Một. Và nhớ chính
đốn cách cư xử, thái độ cho đúng mực, nghe chưa?
Dứt lời, ông bước nhanh vào nhà. Grover thiểu
não theo sau, mặt xanh như tàu lá.
Tôi quay sang hỏi bác Chiron:
- Liệu Grover có sao không?
Ông lắc đầu, dù nét mặt thoáng chút âu lo:
- Ông bạn già Dionysus không giận ai hết. Chẳng
qua ông ta không thích công việc này. Ông bị... nói theo cách của cậu là: bị phạt
cấm túc. Thần Dionysus chỉ bất mãn vì còn cả trăm năm nữa, ông ấy mới được phép
quay về đỉnh Olympia.
- Thế có cung điện trên đỉnh Olympia thật à?
- Nghe này, đỉnh Olympia ở xứ Hy Lạp. Nhà của
các thần, nơi hội tụ sức mạnh của họ chính là đnh Olympia. Ngày nay, do tôn trọng
truyền thống, ta vẫn gọi nơi hội tụ sức mạnh thần thánh là Olympia. Tuy nhiên
cung điện đã chuyển sang chỗ khác. Đương nhiên, các thần cũng “chuyển nhà”
luôn.
- Các thần Hy Lạp đã chuyển đến... Mỹ ư?
- Đúng vậy. Họ mang theo trái tim của phương
Tây.
- Sao cơ ạ?
- Cố gắng hiểu đi, Percy. Thế theo cháu, nền
Văn minh Phương Tây là gì? Chỉ là khái niệm trừu tượng thôi ư? Không, nó là thế
lực sống rất năng động. Nó là tri thức tích lũy từng chiếu sáng nhiều thiên
niên kỷ. Các vị thần ta đang nói tới là một phần của nền văn minh ấy. Có người
còn bảo họ là cha đẻ của Văn minh Phương Tây, hay ít nhất họ gắn bó quá mật thiết
với vần hào quang của nó nên hình ảnh họ luôn chói sáng. Chỉ khi nền Văn minh
Phương Tây bị phá hủy hoàn toàn, ảnh hưởng của các vị thần ấy mới mất đi. Xứ Hy
Lạp là nơi nhen nhóm ngọn lửa đầu tiên. Sau đó... ta hy vọng trò còn nhớ vì trò
đã qua được môn của ta mà... phần tinh túy nhất của nó chuyển tới La Mã. Các vị
thần chuyển theo. Có thể tên tuổi thay đổi: chẳng hạn Jupiter thay cho Dớt,
Venus thay cho Aphrodite... nhưng vẫn là thần thánh cũ, thế lực cũ.
- Rồi họ cũng chết mà.
- Chết ư! Không bao giờ. Phương Tây có bao giờ
chết? Họ chỉ đổi chỗ thôi: khi ở Đức, lúc ở Pháp hay Tây Ban Nha. Nơi nào ngọn
lửa văn minh chói sáng nhất, ở đó có các vị thần. Họ ở Anh quốc cả mấy thế kỷ ấy
chứ! Trong ba thiên niên kỷ gần đây nhất, họ đều để lại dấu ấn tại nơi họ trị
vì: trong hội hoạ, điêu khắc và kiến trúc. Hãy nhìn những tòa nhà đẹp nhất mà
xem. Percy ạ, giờ tất nhiên họ đang ở Mỹ. Hãy nhìn quốc huy của Hoa Kỳ xem: là
đại bàng của thần Dớt đó. Cậu có thấy tượng thần lửa Promethe ở trung tâm
Rockefeller Center, mặt tiền xây theo kiến trúc Hy Lạp của các tòa nhà trụ sở
cơ quan hành chính Hoa Kỳ ở Washington chưa? Thách cháu tìm được một thành phố
của Mỹ không có đầy rẫy hình ảnh cư dân đỉnh Olympia đấy! Cháu thích hay không
thì tùy vì nhiều người cũng chẳng ưa gì La Mã cổ đại. Nhưng hãy tin bác. Giờ nước
Mỹ là trái tim của ngọn lửa thiêng, là cường quốc phương Tây. Thế nên đỉnh
Olympia mới ở đây, chúng ta mới ở đây.
Tôi như vừa hứng quả bom tấn, đặc biệt là hình
như tôi vừa được nhập vào nhóm bác Chiron gọi là “chúng ta”, như thể tôi là
thành viên câu lạc bộ gì gì đó.
- Bác Chiron, vậy bác là ai? Và cháu... cháu
là ai?
Ông mỉm cười, nhúc nhích như thể sắp đứng lên
rời xe lăn, nhưng tôi biết không bao giờ có chuyện đó. Ai cũng biết
Brunner-Chiron bị liệt nửa người, từ eo trở xuống. Bác trầm ngâm:
- Ai cũng muốn tìm lời giải cho câu hỏi: “Thực
ra Percy là ai?” Nhưng tạm thời chúng tôi sắp xếp một giường trong lều Mười Một
cho cháu. Cháu còn gặp nhiều bạn mới, chuẩn bị cho thời khóa biểu dày kín ngày
mai. Chưa hết, đên đốt lửa trại tối nay hứa hẹn nhiều điều thú vị. Bác thích
sôcôla nhất đấy.
Ông đứng lên rời khỏi xe lăn theo cách rất lạ
lùng. Tấm chăn tuột khỏi chân, nhưng ông không động đậy. Phần eo phía trên thắt
lưng của ông dài mãi, cao lên thêm. Lúc đầu tôi tưởng ông mặc quần lót dài bằng
vải nhung trắng, nhưng khi ông cứ cao lên mãi, cao hơn chiều cao bình thường của
con người, tôi mới biết bác Chiron không mặc quần lót nhung. Đó là ức của một
loài vật toàn cơ và gân được phủ một lớp lông trắng mịn. Xe lăn biến thành chiếc
rương kim loại lớn có bánh xe. Chắc chắn phải có phép màu chi đây vì rương nhỏ
thế không thể nhét cả thân hình kềnh càng của ông vào được. Ông bước một chân
lên trước: chân này có đầu gối xương xẩu và móng guốc cựa to đánh bóng loáng.
Chân trước cùng cặp bước lên theo, rồi đến hai chân sau. Chiếc rương trống
trơn, chỉ còn cái vỏ sắt bên trong đựng cặp chân người giả.
Tôi ngạc nhiên nhìn con ngựa vừa rời xe lăn: một
con ngựa đực màu trắng to lớn khác thường. Tuy nhiên, đó không hẳn là ngựa đơn
thuần bởi chỗ đầu ngựa là nửa người phía trên của thầy giáo dạy tiếng Latinh nối
với phần thân ngựa.
Nhân mã Chiron bảo:
- Dễ chịu quá đi mất. Bác bị giam trong xe đẩy
này lâu đến nỗi mê mụ cả người. Giờ mình đi ngay thôi. Percy, đến gặp gỡ và làm
quen với các trại viên khác đi nào.
No comments
Post a Comment