KẺ CẮP TIA CHỚP - CHƯƠNG 22 - PERCY JACKSON VÀ CÁC VỊ THẦN TRÊN ĐỈNH OLYMPUS
KẺ CẮP TIA CHỚP
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại : tiểu thuyết teen
PHẦN 5: TÔI CHƠI BÀI PIOCH VỚI NGỰA
CHƯƠNG 22:
Ồng bảo:
- Percy này, thế mẹ cháu không kể gì à?
Tôi nhớ mắt mẹ buồn thăm thẳm mỗi lúc ngắm biển
xanh dào dạt:
- Mẹ nói... Bà sợ phải đưa cháu đến Trại này,
nhưng đó là ý nguyện của cha cháu. Bà bảo nếu đã đến đây, cháu phải ở lại luôn,
không được đi đâu hết. Mẹ muốn hai mẹ con ở với nhau.
Ngài D. bảo:
- Các bà mẹ giống nhau ở điểm ấy. Chính vì thế
họ thường phải chết. Này cậu, xuống bài đi chứ?
- Sao cơ ạ?
Ông ta nóng nảy giải thích luật chơi. Tôi bèn
làm theo.
Bác Chiron bảo:
- Còn phải giải thích nhiều. Bài học định hướng
bình thường của trại tôi e không đủ.
- Kiểu như xem phim hướng nghiệp trong trường
học ư?
- Không. Percy này, cháu đã biết Grover là thần
rừng. Cháu vừa (ông chỉ cái sừng trong hộp) hạ quỷ đầu bò. Không phải chuyện nhỏ,
đúng không nào? Thực tế là có nhiều thế lực lớn tác động lên đời sống của cháu.
Các vị thần mà cháu tưởng chỉ có trong thần thoại Hy Lạp chính là thế lực đó. Họ
có thật và hiện còn tồn tại.
Tôi trố mắt nhìn ba người ngồi quanh bàn, chỉ
chờ có người hét lên: “Không phải thế!”. Nhưng chỉ có ngài D. reo lên:
- Tứ quý. Ăn điểm rồi.
Ông vừa chặc lưỡi khoái chí vừa tính số điểm cộng.
Grover rụt rè hỏi:
- Ngài D., nếu ngài không ăn thì cho cháu lon
Coca Ăn Kiêng này nhé?
- Hả? Ừ, lấy đi.
Grover cắn một miếng lon nhôm rỗng nhai lúng
búng.
Tôi bảo ông Chirron:
- Hượm đã. Bác vừa bảo Thượng Đế có tồn tại ư?
- Đấng Tối Thượng là vấn đề hoàn toàn khác. Ta
sẽ không bàn đến khái niệm trừu tượng đó.
- Trừu tượng ư? Bác nói…
- Ta nói đến thánh thần, những nhân vật vĩ đại
kiểm soát các thế lực tự nhiên và sức mạnh con người. Đó là những vị thần bất tử
trên đỉnh Olympia. Rõ ràng vấn đề ta đang bàn tới nhỏ hơn khái niệm về Đấng Tối
Thượng nhiều.
- Chà, nhỏ quá nhỉ!
- Phải. Chính là những vị thần mà ta giới thiệu
trong lớp học tiếng Latinh.
- Là thần Dớt, nữ thần Hera, thần Apollo… phải
không?
Một lần nữa lại có tiếng sấm ì ầm dù trời
trong xanh không một gợn mây.
Ông quản lý nhắc:
- Này, nếu là cậu, tôi sẽ không bừa bãi gọi
tên thần thánh đâu.
- Nhưng có cả kho truyện về họ cơ mà. Họ là...
truyền thuyết dân gian dùng để giải thích các hiện tượng thiên nhiên như sấm chớp,
hay các mùa trong năm... Hồi khoa học chưa ra đời, người ta mới tin thần thánh.
Ngài D. giễu cợt:
- Khoa với chả học! Này Perseus Jackson...
Tôi nhăn mặt khi ông gọi đúng tên tôi. Tôi có
khoe với ai đâu nhỉ?
- Hai ngàn năm nữa, người ta sẽ nghĩ gì về thứ
cậu gọi là “khoa học” bây giờ? Hả? Họ sẽ bảo đó là bộ đồ thờ của người nguyên
thủy. Thế đấy. Ôi, người phàm trần mới đáng yêu làm sao. Cứ như ếch ngồi đáy giếng.
Họ tưởng mình tiến bộ, văn minh lắm lắm. Này Chiron, người phàm trần văn minh cỡ
nào? Có giống cậu bé này không?
Dù không ưa gì Ngài D. nhưng tôi không thể
không chú ý cách ông ta gọi tôi là người phàm trần, làm như... ông ta thì
không! Riêng điều đó khiến tôi kinh ngạc quá đỗi, nhất là ngay trước mặt tôi,
Grover đang ngoan ngoãn phục vụ thú chơi bài của ông và vờ nhai lon nhôm ngon
lành để không bị hỏi tới.
Ông Chiron bảo:
- Cháu muốn tin hay không thì tùy nhưng thực tế
bất tử là... còn sống mãi. Có khi nào cháu thoáng nghĩ tới khả năng không bao
giờ chết, không bao giờ già yếu chưa? Thần thánh tồn tại, như cháu bây giờ, cho
đến đời đời kiếp kiếp.
Tôi vừa nghĩ ra câu bông lơn: “Bất tử lợi quá
đi!”, nhưng giọng bác Chiron buộc tôi phải suy nghĩ thấu đáo hơn.
- Có nghĩa dù người đời có tin hay không, các
vị thần vẫn tồn tại?
Bác Chiron đồng tình:
- Chính xác. Giả sử là thần, cháu có thích được
coi là huyền thoại, giống chuyện cổ tích giải thích hiện tượng sấm chớp không?
Hoặc giả mai sau, cháu có thích người đời coi Perseus Jackson là huyền thoại nhằm
giải thích cách nam thiếu niên nói chung vượt qua nỗi đau mất mẹ?
Trống ngực tôi như trống trận. Bác Chiron cố
tình khích bác tôi nhưng tôi sẽ không cho ông toại nguyện:
- Cháu không thích. Mặt khác, cháu không tin
có thần thánh.
Ngài D. làu bàu:
- Tin đi, trước khi họ nổi giận thiêu đốt cậu
ra tro.
Grover lắp bắp:
- Cháu xin ông… xin ông lượng thứ. Percy vừa mất
mẹ. Cậu ấy bị sốc ạ.
Ngài D. nhấm nhẳng quăng lá bài xuống bàn:
- May mắn gớm nhỉ! Làm công việc khốn khổ này
sao chán thế không biết. Phải dạy dỗ đám năm sinh còn không tin có mình trên đời!
Ông phấy tay. Tức thì chum rượu hiện ra trên mặt
bàn như thể trong nháy mắt. Tia nắng uốn lượn trong không trung tạo thành hình
ly nhỏ. Trong ly có sẵn rượu nho đỏ.
Tôi há hốc miệng, nhưng ông Chiron còn không
buồn rời mắt khỏi quạt bài. Ông chỉ cảnh cáo:
- Kìa Ngài D., phải biết kiếm chế chgiờ!
Ông quản lý trại nhìn ly rượu vờ ngạc nhiên:
- Chết tôi rồi. – Ông ngửa mặt nhìn trời nói lớn.
– Chỉ là thói quen cũ thôi mà. Xin lỗi đấy!
Sấm lại nổ vang rền.
No comments
Post a Comment