KẺ CẮP TIA CHỚP - CHƯƠNG 21 - PERCY JACKSON VÀ CÁC VỊ THẦN TRÊN ĐỈNH OLYMPUS
KẺ CẮP TIA CHỚP
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại : tiểu thuyết teen
PHẦN 5: TÔI CHƠI BÀI PIOCH VỚI NGỰA
CHƯƠNG 21:
- Vâng... cảm ơn ạ.
Nhìn cặp mắt vằn đỏ của ông ta, tôi vội nhích
ghế ra xa. Nhờ chút kinh nghiệm sống chung với dượng Gabe, tôi biết người lớn
bia rượu vào hay thích đánh đấm lung tung. Nếu Ngài D. đây làm mặt lạ với rượu,
chắc tôi đi bằng đầu.
Thầy Brunner gọi cô bé tóc vàng:
- Annabeth?
Bạn gái bước lên. Thầy Brunner giới thiệu:
- Percy, bạn trẻ này chăm sóc em đến khi bình
phục đấy. Annabeth thân mến, phiền em xem qua chỗ nghỉ ngơi cho Percy nhé? Tạm
thời ta bố trí Percy ở lều Số Mười Một.
Annabeth đáp:
- Vâng, ngài Chiron.
Trạc tuổi tôi,
Annabeth cao hơn tôi chừng năm phân nhưng trông khỏe mạnh hơn tôi nhiều. Với
làn da rám nắng và tóc vàng uốn lọn, Annabeth gần giống mẫu con gái California
tôi hay hình dung, chỉ tội mắt khác hẳn. Đôi mắt xám trông như màu mây lúc trời
dông bão: đẹp nhưng dữ dội, thông minh nhưng không hiền cho lắm, như thể cô ấy
đang cân nhắc nên ra đòn thế nào để tôi nốc ao lập tức.
Annabeth hết nhìn sừng quỷ đầu bò lại nhìn
tôi. Tôi thầm mơ người đẹp sẽ trầm trồ: “Trời, bạn hạ quái vật đầu bò cơ à?” hoặc
“Ôi, bạn thật dũng mãnh!” hay câu gì tương tự.
Ngược lại, Annabeth “bóc mẽ”:
- Cậu này nhểu dãi lúc ngủ, xấu quá!
Dứt lời, cô đi nhanh xuống bãi cỏ, làn tóc bay
trong gió.
Cố giữ thể diện, tôi lập tức nói lảng:
- Vậy, thầy Brunner... thầy làm việc ở đây ạ?
Người trước kia là thầy Brunner bảo:
- Đừng một điều thầy Brunner, hai điều thầy
Brunner nữa. Ta e đó chỉ là biệt danh. Giờ ta là Chiron.
- Nếu thế, em sẽ gọi là thầy Chiron ư!
- Không, cứ gọi là bác Chiron được rồi.
Tôi chẳng hiểu gì cả, đành quay sang ông quản
lý trại:
- Vâng ạ. Thưa... chữ D. viết tắt của tên gì ạ?
Ông ta ngưng tráo bài, nhìn tôi như thể tôi vừa
vô ý ợ rõ to.
- Này anh bạn trẻ, tên gọi có quyền năng
riêng. Đừng vô duyên vô cớ bói bô bô tên người ta, nghe chưa?
- À phải. Em xin lỗi.
Ông Chiron, trước là thầy Brunner, xen vào:
- Phải nói bác thật lòng vui sướng khi thấy
cháu còn sống đến được đây. Đã lâu lắm rồi bác mới tiếp nhận trại viên tiềm
năng. Cứ phí hoài thời gian cho hết năm này đến năm khác thật chẳng thích thú
gì.
- Tiếp nhận ư?
- Năm qua bác ở Học viện Yancy là để dẫn dắt,
định hướng cho cháu. Hầu như trường học nào cũng có thần rừng của trại. Ngay
khi gặp cháu, Grover báo ngay cho bác. Cậu ấy cảm nhận ở cháu có điều gì đó rất
đặc biệt nên bác quyết định đến khu thượng Manhatta. Bác thuyết phục thầy giáo
dạy tiếng Latinh tạm... nói thế nào nhỉ... lánh mặt một thời gian.
Tôi cố nhớ lại ngày đầu năm học. Chưa đầy một
năm nhưng tưởng chừng đã lâu lắm, trí nhớ tôi mờ nhạt cả. Tuy nhiên, tôi mang
máng nhớ tuần đầu ở Yancy, tôi học tiếng Latinh với một iáo viên khác. Thế rồi,
người ấy biến mất không một lời giải thích và thầy Brunner tiếp nhận lớp tôi.
- Có nghĩa bác đến Yancy chỉ để dạy cháu thôi
ư?
Ông Chiron gật đầu:
- Thật ra, lúc mới gặp cháu, bác chưa chắc chắn
lắm. Bác và mọi người liên lạc vơi mẹ cháu, thông báo trại sẽ theo sát cháu để
nếu cần đưa ngay cháu đến đây. Nhưng cháu cần được trang bị kiến thức trước đã.
Cũng may mà vào đến trại, cháu vẫn bảo toàn mạng sống. Nhập trại luôn là thử
thách đầu tiên đôi với mỗi trại viên.
Ngài D. sốt ruột:
- Kìa Grover, cậu có định chơi bài không thế?
- Dạ có.
Nó run rẩy ngồi xuống chiếc ghế thứ tư. Tôi thật
không hiểu sao Grover lại sợ cái ông béo quay, lùn tịt mặc áo sơ mi sặc sỡ in
hình mấy con hổ vằn vện này.
Ngài D. nhìn tôi hồ nghi:
- Cậu có biết chơi bài không đã?
- Không biết.
Ông ta nhắc:
- Phải nói là “Không biết, thưa ngài”.
Tôi nhắc lại, bụng càng lúc càng không thích
người quản lý trại hè:
- Không biết, thưa ngài.
Ông ta quay sang tôi giảng giải:
- Ngoài trò chơi điện tử Pacman và màn chọi cá
sấu, bài bạc là một trong những thú tiêu khiển hay nhất loài người từng sáng tạo
nên. Theo ta, hễ ai tự xưng là người văn minh đều phải rành luật chơi.
Ông Chiron đỡ lời:
- Tôi chắc Percy nắm luật chơi nhanh thôi.
Tôi nói:
- Hai ông làm ơi cho biết đây là đau? Sao cháu
phải đến đây? Thầy Brunner, à quên, bác Chiron, sao bác đến Học viện Yancy dạy
cháu?
Ngài D. bĩu môi:
- Đến tôi còn không biết tại sao nữa là.
Người quản lý trại chia bài. Mỗi khi một lá
bài bay đến chỗ nó, Grover lại co rúm người lại.
Bác Chiron nhìn tôi cười thông cảm hệt như hồi
còn dạy tiếng Latinh. Không cần biết điểm của tôi tệ cỡ nào, thầy Brunner vẫn
coi tôi là học trò cưng. Ông luôn mong tôi có đáp án đúng trong tiết học của
mình.
No comments
Post a Comment