KẺ CẮP TIA CHỚP - CHƯƠNG 20 - PERCY JACKSON VÀ CÁC VỊ THẦN TRÊN ĐỈNH OLYMPUS
KẺ CẮP TIA CHỚP
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại : tiểu thuyết teen
PHẦN 5: TÔI CHƠI BÀI PIOCH VỚI NGỰA
CHƯƠNG 20:
Tôi bảo:
- Đó không phải lỗi của cậu!
- Có mà. Đáng lẽ tớ phải bảo vệ cậu.
- Mẹ tớ nhờ cậu trông nom tớ à?
- Không, nhưng đó là nhiệm vụ của tớ. Hay ít
nhất trước đây tớ được giao công việc ấy.
- Nhưng tại sao...
Tự nhiên tôi xây xẩm mặt mày, mọi thứ trước mắt
đảo lộn cả.
- Đừng căng thẳng quá. Đây, cầm chặt vào.
Nó giúp tôi giữ chặt cái ly và đưa ống hút vào
miệng tôi.
Mới nhấp một ngụm, tôi vội nhả ống hút ra ngay
vì tưởng mình uống nước táo. Hóa ra, nó không giống nước táo chút nào. Nước này
có vị bánh quy sôcôla. Nó giống với vị bánh quy mẹ làm – bánh quy sôcôla màu
xanh, mềm mại và nóng hổi với các hạt chip đang tan chảy. Uống chất lỏng đó,
người tôi ấm lên, cảm giác khoan khoái và tràn đầy sinh lực.
Tôi vẫn đau xé lòng, tâm trạng u ê không vui
lên được. Tuy nhiên, tôi có cảm giác được mẹ vuốt má, giúi vào tay chiếc bánh
quy như hồi bé và an ủi bảo với tôi rằng rồi mọi chuyện sẽ đâu vào đấy.
Nháy mắt, tôi đã uống cạn ly nước. Tôi tiếc rẻ
nhìn chiếc ly. Rõ ràng, nước tôi vừa uống ấm ấm, thế mà đá dưới đáy ly còn
nguyên, không tan.
Grover hỏi:
- Ngon không?
Tôi gật.
Giọng nó thèm thuồng làm tôi hối hận vì không
mời bạn một miếng:
- Nó có vị gì?
- Xin lỗi. Đáng lẽ mình nên uống chung.
Nó trợn tròn mắt:
- Không! Tớ có muốn uống đâu. Chỉ tò mò thôi
mà.
- Mùi bánh quy sôcôla, thứ mẹ tớ tự tay làm.
Nó thở dài:
- Cậu thấy trong người thế nào?
- Đủ sức quăng con nhỏ Nancy Bobofit ra xa
trăm mét.
- Thế tốt. Tốt đấy. Nhưng chớ liều uống thứ ấy
lần nữa nhé!
- Sao lại thế!
Nó lấy ly trên tay tôi, nhẹ nhàng đặt lên bàn
như người tháo kíp thuốc nổ.
- Ta đi thôi. Chiron và Ngài D. Đang chờ.
***
Mái hiên rộng chạy
vòng quanh nhà, từ trước ra sau thành vòng khép kín.
Cặp chân yếu ớt của tôi gắng sức đi gần hết
chiều dài của thềm gỗ. Grover bảo đưa sừng quỷ đầu bò nó cầm cho nhưng tôi cứ
ôm khư khư. Tôi đã phải trả giá quá đắt cho món đồ kỷ niệm này nên sẽ giữ nó
bên mình, không lúc nào rời.
Khi ra đến mé sau nhà, tôi mệt đứt hơi, phải dừng
lại để thở.
Tôi đoán chắc mình đang ở bờ bắc đảo Long
Island. Bởi đứng từ đây, tôi thấy thung lũng trải dài đến bờ biển. Mặt biển lấp
lánh cách nhà chừng hai cây số. Tôi không tin vào mắt mình khi ngắm quang cảnh
từ đây đến đó. Rải rác trên bãi đất trống là những tòa kiến trúc xây theo lối
Hy Lạp cổ: một nhà rạp giữa đồng trống, một khán đài vòng và một đấu trường
hình tròn. Chỉ có diều, chúng đều rất mới. Những chiếc cột đá sáng bóng dưới nắng
rực rỡ. Trong hố cát rộng gần đó, khoảng chục thiếu niên đang chơi bóng chuyền
với các thần rừng. Trên mặt hồ nhỏ có vài chiếc xuồng máy đang lượn vòng. Đằng
kia có lũ học trò mặc áo thun màu cam giống áo Grover đuổi nhau đùa nghịch
quanh khu nhà gỗ lẩn khuất trong rừng thưa. Tôi còn thấy mấy tấm bia cho người
tập bắn cung nữa. Xa xa có mấy người cưỡi ngựa đi xuống con đường mòn. Chắc tôi
bị ảo giác hay sao mà thấy vài con ngựa còn mọc cánh nữa.
Dưới chân thềm có
hai người đang chơi bài ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn. Bạn gái tóc vàng cho
tôi ăn bánh ngọt mùi bỏng ngô rang bơ đang dựa lan can của mái hiên ngay cạnh họ.
Người quay mặt lại phía tôi có vóc người nhỏ
nhưng chắc nịch. Ông này mũi đỏ, mắt ươn ướt và có mái tóc đen bóng, đen đến nỗi
gần như chuyển màu tím. Trông ông ta giống mấy bức vẽ thiên thần bé như hài
như. Họ gọi là gì nhỉ ? À, tiểu thiên sứ! Nét mặt ông ngây thơ như đứa trẻ đang
chơi đùa trong công viên thiếu nhi vụt biến thành đàn ông trung niên. Mặc áo sơ
mi sặc sỡ in hình chúa sơn lâm, ông này sẽ rất hợp với xới bạc nhà dượng tôi.
Tôi tin chắc riêng về khoản bài bạc, ông ta còn “trên tài” cả dượng tôi nữa
kìa.
Grover rỉ tai tôi:
- Ngài D. đấy. Ông ta trông nom trại này. Nhớ
cư xử cho phải phép, nghe chưa? Con bé kia là Annabeth Chase. Tuy chỉ là thành
viên của trại nhưng chưa ai ở đây lâu bằng nó. Còn Chiron thì cậu biết rồi...
Nó chỉ ông xoay lưng lại phía tôi.
Điều đầu tiên đập vào mắt tôi là ông ta ngồi
xe lăn. Sau đó tôi thấy chiếc áo khoác bằng vải tuýt, mái tóc nâu thưa thớt và
bộ râu quai nón tua tủa kia quen quá...
Tôi gọi to:
- Thầy Brunner!
Thầy giáo Latinh quay lại nhìn tôi mỉm cười. Cặp
mắt ông tinh nghịch giống đôi lần trong lớp, ông bất thần cho lớp làm bài kiểm
tra đột xuất, hoặc soạn lựa chọn đúng cho mọi câu hỏi đều là B.
- Percy đến đây à? Tốt quá. Đang thiếu tay
chơi bài đây.
Thầy chỉ tôi ghế bên tay phải Ngài D.. Ồng này
lừ mắt nhìn tôi và thở dài sườn sượt:
- Dù chẳng muốn nhưng tôi vẫn phải chào mừng cậu
đến Trại Con Lai. Đây, cầm bài lên đi. Mà này, đừng tưởng tôi vui đến độ nhảy cỡn
lên khi nhìn thấy bản mặt cậu đâu nhé!
No comments
Post a Comment