KẺ CẮP TIA CHỚP - CHƯƠNG 17 - PERCY JACKSON VÀ CÁC VỊ THẦN TRÊN ĐỈNH OLYMPUS
KẺ CẮP TIA CHỚP
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại : tiểu thuyết teen
PHẦN 4: MẸ DẠY TỐI ĐẤU BÒ
CHƯƠNG 17:
Hai mẹ con, người khiêng chân, người khiêng đầu
Grover bước thấp bước cao leo lên đồi, băng qua bãi cỏ dại tươi tốt cao đến
ngang người.
Ngoái đầu, lần đầu tiên tôi nhìn rõ quái vật nọ.
Hắn cao gần hai mét rưỡi, dáng điệu lừ đừ, tay chân nổi cơ bắp cuồn cuộn như
hình ở trang bìa tạp chí Muscle Man. Cơ tay, cơ chân, cơ tàn thân hắn nổi căng
như mấy trái bóng rổ dưới làn da đầy gân như dây chão. Hắn mặc độc chiếc quần
lót to đùng, trắng lốp kỳ dị không kém nửa người trên của hắn. Lông màu nâu dày
và cứng mọc từ rốn và càng lan đến vai càng rậm dày hơn.
Cổ hắn là bó cơ phủ lông đỡ cái đầu to khổng lồ.
Mũi hắn dài như cánh tay tôi vậy. Hai cánh mũi hắn ươn ướt có xỏ vòng vàng tròn
bằng đồng sáng loáng. Cặp mắt hắn dữ tợn và độc ác. Cặp sừng của hắn màu trắng
vằn đen nhọn hoắt, nhọn hơn cả đầu bút chì vừa chuốt xong.
Tất nhiên tôi nhận diện được quái vật. Ngay từ
những tiết học đầu năm, thầy Brunner đã kể về loài này. Nhưng tôi không bao giờ
nghĩ nó có thật.
Nước mưa làm xốn mắt khiến tôi chớp lia lịa:
- Kia là…
Mẹ tôi bảo:
- Con trai của Pasiphae đang nóng lòng muốn lấy
mạng con đấy.
- Nhưng đó là quái vật đầu...
Mẹ cảnh bảo :
- Đó là tên tục của nó. Tên cũng có quyền năng
đấy.
Cây thông vẫn còn xa quá. Ít nhất còn trăm mét
nữa mới đến chỗ nó.
Tôi lại ngoái nhìn phía sau.
Quái vật đầu bò cúi xuống xe hơi, nhìn qua cửa
kính. Thực ra, nói nhìn cũng không đúng: trông giống hít hít, ngửi ngửi hơn.
Tôi không hiểu sao hắn phải làm thế vì ba chúng tôi chỉ cách hắn khoảng năm chục
bước chân.
Grover rên rỉ:
- Thức ăn.
Tôi vội ngăn:
- Suỵt! Yên lặng nào. Mẹ ơi, nó làm gì vậy? Chẳng
lẽ nó không thấy mình tít đằng này ư?
- Thị lực và thính lực của nó kém lắm. Nó chỉ
giỏi đánh hơi thôi. Nhưng nó cũng sắp phát hiện ra ta rồi đấy.
Y như rằng, con quái vật gầm lên giân dữ. Nó
móc tay vào lỗ thủng trên nóc xe Camaro, nhấc bổng lên khiến khung gầm xe kêu
loảng xoảng, đoạn giơ xe lên đầu trước khi ném xuống cuối đường. Xe va mạnh vào
mặt đường nhựa và trượt dài một quãng xa trước khi dừng lại hẳn làm tia lửa bắn
tung té. Thùng xăng nổ tung.
Tó nhớ lời Gabe Cóc Chết hăm dọa: “Chớ làm xước
xe, dù chỉ một vết nhỏ…”
Rất tiếc vì làm dượng thất vọng đấy!
- Percy này, khi thấy mẹ con mình, nó sẽ tấn
công ngay. Con cứ chờ đến giây cuối cùng rồi nhảy phất sang hai bên. Khi lao
vào mục tiêu nó định hướng kém lắm. Con hiểu chưa?
- Sao mẹ biết?
- Từ lâu lắm, mẹ đã lo có kẻ tấn công con.
Đáng lẽ mẹ phải tiên liệu trước việc này. Giữ con gần mẹ thế này là quá ích kỷ.
- Giữ con gần mẹ ư? Nhưng mà…
Lại thêm tiếng gầm tức tối, con quái vật đầu
bò bắt đầu leo lên đồi.
Nó đã thấy chúng tôi.
Dù chỉ cách cây thông vài mét, nhưng sườn ở
đây dốc hơn, trơn trượt hơn chân đồi. Còn nữa, Grover chẳng nhẹ hơn ký lô gam
nào.
Quái vật đầu bò tiến đến gần. Chỉ mấy giây nữa
nó ở ngay phía trước chúng tôi.
Chắc mẹ mệt đứt hơi nhưng bà vẫn cố xốc Grover
lên vai:
- Đi đi con! Ta chia nhau ra tìm đường thoát!
Hãy nhớ lời mẹ dặn.
Dù không muốn chia tách, tôi vẫn biết mẹ nói
đúng. Chỉ còn cách ấy thôi. Tôi chạy thục mạng sang trái, lập tức quái vật đuổi
ngay sau. Đôi mắt đen của nó chứa chất hận thù. Người nó bốc mùi hôi như thịt
thối.
Nó chúi đầy chuẩn bị húc. Cặp sừng nhọn sắc nhắm
vào ngực tôi.
Tôi chỉ muốn chạy trốn. Nỗi sợ hãi giục tôi cứ
nhắm mắt chạy, muốn ra sao thì ra nhưng cách ấy không được. Sức tôi sao chạy
nhanh hơn nó chứ. Thế nên tôi cố bám chân xuống đất, đến phút cuối mới nhảy vọt
sang bên cạnh.
Quái vật đầu bò lao vút qua hệt như toa tàu chở
hàng, miệng rống lên tức tối rồi quay phắt lại. Lần này, nó không nhắm tới tôi
mà nhắm đến chỗ mẹ tôi đang đỡ Grover nằm xuống bãi cỏ.
Chúng tôi đã lên đến đỉnh đồi. Tôi thấy thung
lũng phía dưới hệt như lời mẹ kể, thấy cả căn nhà có đèn sáng lấp lánh trong
mưa.
Nhưng nơi ấy cách chúng tôi tám chín trăm mét.
Chúng tôi sẽ không bao giờ đến đó được.
Quái vật gầm gừ, móng vuốt cào đất dưới chân.
Hắn chằm chằm nhìn mẹ đang lùi xuống chân đồi, trở lại con lộ nhằm đánh lạc hướng
không cho nó đến gần Grover.
Mẹ bảo tôi :
- Chạy đi con. Mẹ không đi xa hơn được nữa. Chạy
đi.
Nhưng tôi sợ quá chỉ biết trố mắt đứng nhìn,
như thể quái vật sắp húc tôi chứ không phải mẹ.
No comments
Post a Comment