KẺ CẮP TIA CHỚP - CHƯƠNG 13 - PERCY JACKSON VÀ CÁC VỊ THẦN TRÊN ĐỈNH OLYMPUS
KẺ CẮP TIA CHỚP
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại : tiểu thuyết teen
PHẦN 3: GROVER KHÔNG MẶC QUẦN
CHƯƠNG 13:
Nhà gỗ hai mẹ con thuê nằm
trên bãi biển phái nam, gần cuối đảo Long Island. Nhà nhỏ xíu sơn màu tùng lam
nhẹ bị lún gần nửa dưới cồn cát. Rèm cửa trong nhà bạc phếch. Khăn trải giường
lúc nào cũng dính cát bay từ ngoài vào và tủ kệ đầy mạng nhện. Còn biển thường
lạnh buốt đến độ không thể bơi được.
Nhưng tôi thích nơi này vô cùng.
Hồi tôi còn bé xíu, mẹ đã đưa tôi đến đây. Còn
mẹ đến nơi này trước cả khi có tôi. Dù chưa bao giờ mẹ nói ra nhưng tôi biết tại
sao bà gắn bó đặc biệt với nơi này. Đây là nơi mẹ gặp gỡ cha tôi.
Xe càng đến gần Montauk, mẹ càng trẻ lại. Dấu
vết của bao năm tháng nhọc nhằn hằn trên mặt mẹ chợt biến mất. Mắt mẹ đổi màu
xanh biếc như màu biển khơi.
Xe đến nơi đúng lúc hoàng hôn. Hai mẹ con mở hết
cửa sổ và dọn quanh một lượt như mọi khi. Xong xuôi, mẹ con tôi vừa dạo chơi
trên bờ biển vừa ném bỏng ngô xanh cho đàn hải âu vờn quanh. Chúng tôi ăn thạch,
kẹo bơ cứng màu xanh màu biển cùng đủ loại hàng mẫu miễn phí mẹ mang từ cửa
hàng về.
Tôi xin có đôi dòng giải thích về thực phẩm
màu xanh biển của mẹ.
Chẳng là dượng Gabe có lần bảo đồ ăn không thể
có màu xanh nước biển. Mẹ và dượng cãi nhau, như bao chuyện nhỏ nhặt khác.
Nhưng kể từ đó, mẹ hay tìm thực phẩm màu xanh về ăn: mẹ làm bánh sinh nhật có
màu xanh, làm sinh tố xanh từ quả việt quất. Mẹ mua loại tortilla chip làm từ
ngô xanh và các loại kẹo xanh từ tiệm về nhà. Dượng Gabe tức điên còn tôi khoái
vô cùng.
Chọn đồ ăn màu xanh cộng với việc mẹ giữ họ thời
con gái, không lấy họ Ugliano của dượng chứng tỏ mẹ không nhất nhất nghe lời
ông ta. Tôi cũng giống mẹ ở chỗ rất có cá tính.
Thấy màn đêm dần buông, chúng tôi cùng nhóm lửa
nướng xúc xích và kẹo marshmallow.
Mẹ thủ thỉ kể tôi nghe nhiều chuyện thời thơ ấu
của mẹ, cả những chuyện xảy ra trước khi ông bà ngoại tôi mất vì tai nạn máy
bay. Mẹ còn kể cho nghe về những cuốn sách mẹ muốn viết một khi mẹ có đủ tiền
và nghỉ việc ở cửa hàng kẹo.
Cuối cùng, tôi lấy hết can đảm nêu thắc mắc
đeo bám tôi mỗi lần đến nghỉ ở Montauk: thắc mắc về cha ruột tôi.
Cặp mắt mẹ mơ màng. Chắc bà sắp nhắc lại câu
chyện về cha mà tôi nghe nhiều lần nhưng vẫn muốn nghe nữa.
- Cha con rất tốt bụng, đẹp trai, cao lớn và
có uy lắm. Tuy nhiên, ông cũng rất dịu dàng. Con giống cha ở mái tóc đen bóng
và màu mắt xanh lá cây tuyệt đẹp.
Tôi đỏ mắt:
- Thôi mà mẹ.
Mẹ vẫn cười cười, làm như bà biết tôi nghĩ gì.
Tôi sẽ ngượng chín nếu phải thú nhân tôi hay
ngắm mình trong gương, hình dung mình lớn thêm vài chục tuổi để từ đó có chút
khái niệm về diện mạo cha mình.
Mẹ tôi lục tung túi kẹo tìm kẹo màu xanh biển:
- Giá cha nhìn thấy con lúc này. Hẳn ông sẽ tự
hào lắm lắm.
Tôi tự hỏi sao mẹ có thể bình thản mà nói thế.
Tôi có gì hay ho chứ? Chẳng qua tôi chỉ là học sinh cá biệt vừa mắc chứng hiếu
động thái quá vừa bị bệnh khó đọc với tổng kết dưới mức trung bình, đã thế còn
phải học lớp sáu những sáu năm và bị đuổi học những sáu lần.
- Hồi ấy, con lên mấy? Lúc cha đi ấy?
Mẹ tôi đăm đăm nhìn ngọn lửa:
- Cha chỉ ở bên mẹ một mùa hè. Ngay trên bãi
biển này. Cũng căn nhà gỗ này đây.
- Nhưng… lúc con mới sinh, cha có thấy con mà.
- Không đâu con. Ông biết mẹ sắp sinh nhưng
chưa bao giờ thấy con. Ông có việc phải đi trước khi con chào đời.
Tôi định đính chính là: Theo trí nhớ, con biết
đôi chút về cha. Cảm giác ấm áp. Và nụ cười của ông.
Tôi luôn cho rằng khi tôi mới rời bụng mẹ, hai
cha con có gặp nhau. Dù mẹ không trực tiếp công nhận điều đó, tôi vẫn luôn tin
nhất thiết đó phải là sự thật.
Giờ tôi lại nghe nói là cha chưa bao giờ thấy
mặt con…
Tự nhiên tôi giận cha quá.
Dẫu biết mình vô lý nhưng tôi vẫn bất mãn vì
ông đã vượt biển lần ấy, vì ông không có can đảm cưới mẹ tôi. Nếu cha không bỏ
rơi hai mẹ con, đâu đến nỗi giờ chúng tôi phải sống chung nhà với Gabe Cóc Chết,
tôi đâu phải học nội trú và chỉ được ở bên mẹ lúc nghỉ hè.
- Năm tới con lại ở nội trú ư? Mẹ định tìm cho
con trường khác à?
Mẹ thổi thổi thanh kẹo từ trong đống lửa ra.
Giọng bà đầy muộn phiền:
- Cũng chưa biết nữa. Chắc... chắc ta phải
tính cách thôi.
- Mẹ không muốn con ở bên mẹ ư?
Tôi hối hận ngay lập tức vì đã trót lỡ lời.
Mắt mẹ ầng ậc nước. Bà nắm tay tôi thật chặt:
- Ôi, không phải vậy đây Percy. Mẹ... mẹ buộc phải
làm thế. Vì điều đó tốt cho con nên mẹ mới phải gởi con đi xa như vậy.
No comments
Post a Comment