KẺ CẮP TIA CHỚP - CHƯƠNG 12 - PERCY JACKSON VÀ CÁC VỊ THẦN TRÊN ĐỈNH OLYMPUS
KẺ CẮP TIA CHỚP
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại : tiểu thuyết teen
PHẦN 3: GROVER KHÔNG MẶC QUẦN
CHƯƠNG 12:
Mẹ cắn môi ra chiều suy nghĩ. Bà biết tôi cố
giấu nhưng không ép tôi nói thật.
- Có quà bất ngờ cho con đây. Mẹ con mình sẽ
đi tắm biển.
Tôi mở to mắt sung sướng:
- Đến Montauk nữa hả mẹ?
- Ừ. Mình đi nghỉ ba đêm hai ngày. Cũng căn
nhà gỗ cũ.
- Khi nào ạ?
Mẹ mỉm cười:
- Mẹ thay đồ xong, mình đi ngay.
Tôi không tin vào tai mình. Hai năm nay mẹ con
tôi chưa đi Montauk vì được Gabe bảo nhà không đủ tiền. Chỉ nghĩ đến chuyện được
đi biển, lòng tôi náo nức như hồi con thơ bé.
Dượng Gabe thò đầu vào cửa gầm lên:
Sally, tôi bảo cô nấu nò xúp đậu chứ có yêu cầu
nem công chả phượng đâu mà chưa làm, còn ngồi ỳ đó?
Tôi chỉ muốn cho ông ta ăn quả thụi nhưng mẹ
đã kịp đưa mắt ngăn lại. Tôi hiểu mẹ muốn nhắc tôi “chín bỏ làm mười” cho yên
nhà yên cửa cho đến lúc mẹ thu xếp xong đồ đạc cho chuyến đi. Đến lúc ấy, hai mẹ
con sẽ được yên thân.
Mẹ quay sang dượng Gabe:
- Em làm ngay đây. Chẳng là hai mẹ con vừa bàn
sẽ đến Montauk vài ngày.
Cha ghẻ tôi nheo mắt:
- Lại đi à? Cô nói thật không đấy ?
Tôi lầm bầm:
- Biết ngay mà. Đời nào dượng cho mình đi
chơi.
Mẹ tôi bình thản :
- Dượng đồng ý đấy. Chẳng qua dượng lo chuyện
tiền nong thôi.
“Lo” ư? “Tức cành hông” thì có! Dượng tức vì
phải bớt bia bớt rượu.
Mẹ nói thêm:
- Con à, Gabriel sẽ không phải làm món súp đậu.
Mẹ sẽ làm món xúp đậu bảy lớp cho ông ấy ăn trong những ngày cuối tuần. Ngoài
ra còn có xốt guacamole. Kem chua. Toàn món ngon thôi.
Mắt Gabe Cóc Chết sáng rực:
- Với lại, chi phí chuyến đi biển... trừ vào
quỹ may quần áo mới của cô nhé.
- Vâng, cứ như thế anh ạ.
- Với lại, tối Chủ nhật cô nhớ thu xếp về sớm
để kịp nấu bữa tối. Mà này, chớ lấy xe tôi đi lung tung. Chỉ đi từ đây đến
Montauk và từ đó về nhà thôi đấy.
- Anh yên tâm, mẹ con em sẽ giữ gìn xe cẩn thận.
Dượng Gabe gãi cằm:
- Tôi chỉ đồng ý nếu cô nhanh tay làm vài món
lai rai ngay bây giờ. Với lại bảo thằng nhỏ xin lỗi vì về đúng lúc tôi đang
chơi bài làm người ta mất tập trung.
Tôi bụng bảo dạ: “Hay để tôi đá trúng “bộ hạ”
ông vài phát? Muốn nằm liệt giường rên rỉ cả tuần không?”
Nhưng mẹ tôi đã lừ mắt nhìn, nhắc tôi đừng chọ
tức dượng.
Tôi chỉ muốn hét thật to: “Sao mẹ để ông ta
trèo đầu trèo cổ hoài vậy? Ông ta nghĩ gì đâu cần mẹ quan tâm cho mệt xác?”
Tôi đành làu bàu:
- Con xin lỗi. Con có lỗi vì đã làm dượng mất
tập trung trong ván bài cực kỳ quan trọng khi nãy. Mời dượng quay lại xới bạc
ngay kẻo mọi người chờ.
Gabe Cóc Chết nheo mắt, cố vận hành bộ óc bé
như hạt đậu để tìm xem trong giọng nói tôi có chút mỉa mai nào chăng.
- Thôi thôi, giờ mày nói gì chả được.
Nói đoạn, ông ta quay ra chơi bài.
Mẹ tôi bảo:
- Cảm ơn con. Ngay khi đến Montauk, mẹ con
mình sẽ nói nốt chuyện... bất cứ chuyện gì con chưa kịp nói, nhé?
Tôi thoáng thấy ánh lo sợ trong mắt mẹ, hệt
như mắt Grover trên xe buýt lúc chiều. Giống Grover, chắc mẹ cũng cảm nhân luồng
gió lạnh buốt khác thường vừ vụt qua và linh tính hiểm nguy đang rình rập từng
bước chân tôi.
Nhưng ngay sau đó mẹ cười xòa khiến tôi cho rằng
mình lầm. Đời nào người như mẹ lại có những suy nghĩ u ám như thế.
- Mẹ xong ngay bây giờ đây.
Mẹ vỗ nhẹ đầu tôi rồi tất tả vào bếp.
***
Hơn tiếng đồng hồ sau,
chúng tôi đã sẵn sàng lên đường.
Dượng Gabe không làm gi, chỉ quăng vội hành lý
lên xe cho mẹ rồi vội vã quay lại với ván bài dở dang. Ông ta luôn miệng chì
chiết, rên rỉ vì cuối tuần mẹ không ở nhà nấu đồ ăn nấu sốt, lại còn mang chiếc
Camaro đời 78 của ông ta đi những hai ngày.
Quăng chiếc túi cuối cùng lên xe, ông ta hầm
hè với tôi :
- Chỉ cần xe trầy một vết nhỏ thôi là mày liệu
hồn tao đấy.
Làm như tôi sắp lái xe không bằng. Khổ nỗi cha
ghẻ tôi không cần biết. Nếu hải âu trót ị lên lớp sơn mới của xe, ông ta sẽ tìm
cách đổ hết tội lên đầu tôi.
Nhìn cha dượng đã ngà sau lảo đảo quay vào tòa
chung cư, tôi tức không chịu nổi nên vô tình vung tay lên đúng lúc dượng Gabe vừa
đến cửa. Tôi làm động tác giống hệt Grover làm lúc trên xe buýt, một kiểu làm dấu
đuổi tà gì đó và phẩy tay về hướng Gabe Cóc Chết. Thế là cách cổng sập mạnh, va
trúng mông khiến ông ta bay thẳng đến chân cậu thang hệt như bị trúng đạn đại
bác. Chắc tại gió to quá, hay tại bản lề cửa bị hư nhưng tôi không nán lại lâu
đủ để tìm hiểu rõ nguyên nhân.
Leo tót lên xe, tôi giục mẹ đi thật nhanh.
No comments
Post a Comment