KẺ CẮP TIA CHỚP - CHƯƠNG 11 - PERCY JACKSON VÀ CÁC VỊ THẦN TRÊN ĐỈNH OLYMPUS
KẺ CẮP TIA CHỚP
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại : tiểu thuyết teen
PHẦN 3: GROVER KHÔNG MẶC QUẦN
CHƯƠNG 11:
Dượng Gabe đay lại:
- Nhưng tao nói có đúng không?
Eddie vội cúi xuồng đĩa bánh, không dám ngẩng
đầu lên. Hai người lạ ngồi cạnh cú cũng im lặng.
Tôi móc nắm tiền trong túi ném lên bàn:
- Này đây. Cầu cho dượng thua cháy túi.
Dượng Gabe gào lên sau lưng tôi:
- Này học sinh ưu tú, người ta gửi bảng điểm của
mày về đây rồi đấy, con ạ. Học ngu còn ra vẻ ta đây!
Tôi sập cửa phòng “mình” đánh rầm. Thực ra, đó
không hẳn là phòng riêng của tôi. Trong lúc tôi ở lại trường nội trú, nó là
“phòng nghiên cứu” của dượng Gabe. Khốn nỗi ông ta chẳng “nghiên cứu” gì ngoài
đống tạp chí xe hơi cũ. Tuy nhiên, cha ghẻ tôi khoái tống táng đồ đạc của tôi vào
tủ, “trưng bày” đôi giày cao cổ dính ầy bùn lên bậu cửa sổ và cố hết sức làm
phòng này ám mùi nước hoa đàn ông gớm guốc trộn mùi khói thuốc lá và bia thiu
chua lòm.
Tôi ném va li lên giường.
Về nhà thích thật.
Có thể nói mùi dượng Gabe còn tệ hơn ác mộng về
cô Dodds, tệ hơn cả âm thanh sởn da gà lúc bà già bán trái cây cắt sợi dây
xanh.
Nghĩ đến đó, tôi thấy tay chân bủn rủn. Tôi nhớ
nét mặt hớt ha hớt hải của Grover – cách nó bắt tôi hứa không về nhà nếu không
có nó đi cùng. Bất giác tôi rùng mình. Tôi cảm giác người nào... hoặc con gì
đang ngó tôi chằm chằm. Có thể ngay lúc này nó đang bò lên cầu thang, móng vuốt
ngày càng mọc dài nhọn hoắt.
Đúng lúc ấy, tiếng mẹ tôi vang lên :
- Percy về đấy à con ?
Tôi nhìn mẹ đứng ngay cửa phòng, bao nỗi sợ
hãi tan biến mất.
Chỉ cần thấy mẹ bước vào phòng, lòng tan an
bình, thanh thản ngay. Mắt mẹ lấp lánh và đổi màu dưới ánh đèn. Nụ cười mẹ ấm
áp như tấm chăn mềm mại ủ ấm tôi ngày đông giá. Mái tóc nâu dài của mẹ điểm bạc
nhưng với tôi, mẹ không bao giờ già. Mỗi khi mẹ nhìn tôi, hình như bà chỉ thấy
tôi tốt đẹp mọi bề, không một chút xấu xa. Tôi chưa bao giờ nghe mẹ gắt gỏng
hay nặng lời với ai bao giờ, ngay cả với dượng Gabe và tôi.
Mẹ ôm tôi vào lòng :
- Trời, Percy của mẹ. Mới từ Giáng sinh đến giờ,
con đã cao lớn quá chừng.
Áo thun đồng phục của nhân viên cửa hàng kẹo
mang dòng chữ “Nước Mỹ Ngọt Ngào” mẹ mang tên người có mùi thơm dễ chịu nhất
trên đời. Nó là hỗn hợp mùi của sôcôla, cam thảo và đủ thứ ngọt ngon bày bán
trong cửa hàng dưới khu mua sắm Grand Central. Như mọi khi, để đón tôi về nhà,
mẹ mang về cho tôi một bịch tướng toàn “hàng mẫu miễn phí”.
Hai mẹ con ngồi bên mép giường. Nhìn tôi ăn ngấu
nghiến các thanh kẹo dẻo có mùi quả việt quất, mẹ dịu dàng vuốt tóc tôi, bắt
tôi kể hết mọi điều tôi chưa viết trong thư. Mẹ không hề đả động đến chuyện tôi
bị đuổi học. Dù thế tôi vẫn băn khoăn: liệu tôi thế này có là bình thường chăng
? Liệu tôi có ngoan, có xứng với tình yêu thương của mẹ ?
Tôi bảo rằng mẹ hỏi dồn dập như thế, tôi lấy sức
đâu trả lời cho kịp: “Thôi mẹ, cứ hỏi người ta hoài!”. Nhưng trong thâm tâm,
tôi cực kỳ vui sướng vì lại được ở bên mẹ.
Có tiếng dượng Gabe từ phòng ngoài gọi oang
oang :
- Này Sally, món xúp đậu có chưa?
Tôi nghiến răng trèo trẹo.
Người tốt bụng, xinh đẹp nhất đời như mẹ tôi xứng
đáng lấy được người chồng triệu phú, chứ không phải cơm bưng nước rót cho lão
Gabe Cóc Chết kia!
Muốn làm mẹ vui, tôi bảo mấy ngày cuối cùng ở
Học viện Yancy vui lắm. Tôi còn bảo rằng dù bị đuổi học nhưng tôi không quá buồn
bã. Ít nhất thì lần này, tôi cũng trụ được đến gần hết năm. Không những thế,
tôi còn có thêm một vài người bạn mới và học tiếng Latinh không tồi. Còn nữa,
thật lòng mà nói, mấy vụ đánh nhau không đến nỗi ghê gớm như trong thư thầy hiệu
trưởng gửi phụ huynh. Tôi thật sự thích Học viện Yancy lắm và đó là tình cảm tận
đáy lòng tôi.
Càng kể, tôi càng tin năm vừa qua tôi hoàn
toàn vui vẻ. Tôi nghẹn ngào khi nhắc đến thầy Brunner và Grover. Giờ ngồi ôn lại,
tôi thấy ngay cả vụ né tránh được bánh kẹp bơ đậu phộng của Nancy Bobofit ném
vào người không đến nỗi quá khó chịu.
Nhưng khi kể đến chuyến tham quan viện bảo
tàng thì...
Ánh mắt mẹ tôi như thúc giục tôi kể hết :
- Con bảo sao cơ? Cái gì làm con sợ thế?
- Thưa mẹ, không có gì ạ.
Phải nói dối mẹ, tôi day dứt ghê lắm. Tôi định
kể mẹ nghe chuyện cô Dodds, chuyện ba bà già cắt sợi dây xanh nhưng chính tôi
cũng thấy chúng thật ngớ ngẩn, không thể xảy ra trong đời thực.
No comments
Post a Comment