KẺ CẮP TIA CHỚP - CHƯƠNG 08 - PERCY JACKSON VÀ CÁC VỊ THẦN TRÊN ĐỈNH OLYMPUS
KẺ CẮP TIA CHỚP
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại : tiểu thuyết teen
PHẦN 2: BA BÀ GIÀ ĐAN TẤT ÂM PHỦ
CHƯƠNG 08:
Tiếng Grover vang lên:
- ... một mình trong hè này. Ý em là, bọn “Người
Tử Tế” đã có mặt trong trường! Khi ta biết chắc, bọn chúng cũng biết luôn.
Thầy Brunner đáp:
- Nếu chúng ta giục giã cậu ấy chỉ làm tình
hình thêm xấu đi. Ta cần thằng bé chín chắn hơn chút nữa.
- Nhưng cậu ấy không còn thời gian nữa. Ngày Hạ
chí là hạn chót rồi…
- Ta sẽ giải quyết việc này mà không cần đến cậu
ấy. Grover này, để thằng bé tận hưởng yên bình được ngày nào hày ngày ấy.
- Thưa thầy, nhưng cậu ấy đã nhìn thấy bà ta…
Thầy Brunner khăng khăng:
- Do tưởng tượng thôi. Sương Mù bao trùm toàn
bộ học trò và đội ngũ giáo viên đủ để cậu ấy tin điều ngược lại.
- Thưa… Tôi… tôi không thể một lần nữa không
hoàn thành nhiệm vụ. - Giộng cậu ấy nghẹn lại, - Ngài cũng biết nếu lần này thất
bại, tôi sẽ gặp chuyện gì rồi.
Thầy Brunner dịu giọng:
- Không có chuyện đó đâu, Grover. Đáng lẽ ta
nên để mặc bà ta, không can thiệp. Mà thôi, giờ cậu chỉ việc giữ cho Percy toàn
mạng đến mùa thu tới…
Cuốn sách giáo khoa môn Thần thoại học tuột khỏi
tay tôi, rơi xuống đất nghe đánh “thịch”.
Thầy Brunner im bặt.
Tim đập như trống làng, tôi nhặt nhanh sách và
cắm đầu cắm cổ trở xuống sảnh.
Một bóng đen vụt qua khung cửa kinh sáng đèn
trước phòng thầy Brunner. Cái bóng cao lớn hơn ông thầy cả đời ngồi xe lăn rất
nhiều, nắm lăm lăm trong tay một thứ rất giống cây cung.
Tôi đẩy nhanh cánh cửa gần nhất và lẻn vào
trong.
Mấy giây sau, tôi nghe tiếng lộp cộp-lộp cộp-lộp
cộp như có ai dọng súc gỗ xuống sàn vang lên, kế đến là tiếng khụt khịt như thú
đánh hơi ngoài cánh cửa phòng tôi đang nấp. Một cái bóng đen sì, cao to dừng
ngay trước tấm kính cửa giây lát rồi đi tiếp.
Mồ hôi chảy thành dòng xuống cổ tôi.
Tiếng thầy Brunner ở đâu đó ngoài hành lang vọng
lại nghe lào xào:
- Không có gì cả. Từ hồi Đông Chí đến giờ, đầu
óc ta làm sao ấy.
Grover đáp:
- Tôi cũng vậy. Nhưng tôi thề là…
Thầy giáo ngắt lời:
- Thôi về ký túc xá đi. Ngày mai thi mấy môn
liền đấy, nhớ học cho tốt vào.
- Ông nhắc chi cho thêm nản vậy.
Đèn trong văn phòng thầy Brunner vụt tắt.
Tôi đứng chờ trong phòng tối và tưởng thời
gian như ngừng trôi.
Mãi sau, tôi chuồn ra hành lang và trở về
phòng.
Grover nằm trên giường, điềm nhiên ôn bài trọng
tâm thi trong vở ghi môn Latinh như thể nó chưa xuống giường từ tối đến giờ.
Nó nheo mắt:
- Vừa đi đâu về thế? Thuộc hết bài chưa mà ung
dung quá vậy?
Tôi im lặng, không nói không rằng.
Grover nhíu mày:
- Trông cậu thất thần chưa kìa. Mọi chuyện ổn
cả chứ?
- Chỉ… hơi mệt thôi.
Tôi quay đi để nó không nhìn mặt tôi mà đoán
già đoán non và sửa soạn đi ngủ.
Tôi không thể hiểu thông tin vừa nghe được dưới
nhà. Tôi chỉ ước tất cả đều là thông tin của trí tưởng tượng của riêng tôi mà
thôi.
Nhưng có một điều quá rõ rang: Thầy Brunner và
Grover bí mật nói chuyện với nhau vê tôi. Họ tin chắc tôi sắp gặp nạn.
***
Chiều hôm sau, vừa ra đến
cửa phòng thi sau khi làm bài thi môn tiếng Latinh dài ba tiếng, mắt tôi như nhảy
múa với những cái tên Hy Lạp và La Mã cổ đại tôi đã viết sai. Toi nghe tiếng thầy
Brunner gọi giật lại.
Tôi thoáng lo lắng rằng thầy phát hiện đêm qua
tôi nghe lén chuyện của thầy nhưng hóa ra tôi lo hão.
- Percy này, đừng nản lòng khi phải rời Học viện
Yancy nhé. Theo thầy… thế là thượng sách, em ạ.
Giọng thầy như an ủi, nhưng câu chữ thầy dùng
khiến tôi ngượng chín cả người.
Dù thầy rất khẽ khàng, nhưng mấy bạn chưa làm
xong bài còn trong phòng nghe thấy hết. Nhỏ Nancy Bobofit nhìn tôi bĩu môi và gửi
cái nụ hôn gió chế nhạo.
Tôi lẩm bẩm:
- Em biết rồi ạ.
Thầy hết cho xe chạy lên, lại cho xe chạy đẩy
lùi xuống như thể thầy không biết phải nói gì:
- Tức là... em không hợp với trường này. Thế
nên sớm muộn gì em cũng phải rời trường thôi.
Mắt tôi cay xè.
Thế đấy! Người thầy tôi kính trọng nhất đứng
trước mặt cả lớp và bảo thẳng rằng tôi không có khả năng tiếp tục theo học được
nữa. Suốt một năm qua thầy luôn tin tưởng tôi, vậy mà bây giờ thầy bảo số tôi thể
nào cũng bị tống cổ khỏi trường.
Tôi run rẩy:
- Dạ phải.
- Không, không phải như em nghĩ đâu. Tôi nói
linh tinh gì thế này. Tôi muốn nói là… em không hề bình thường một chút nào.
Tôi không hề có ý…
Tôi cắt ngang:
- Cảm ơn thầy! Cảm ơn thầy đã nhắc em điều đó.
- Kìa Percy…
Nhưng tôi đã cắm cúi bỏ đi
***
Trong ngày cuối cùng của
học kỳ, tôi tống hết quần áo vào va li.
Đám con trai cười nói và khoe nhau dự định cho
kỳ nghỉ hè sắp đến. Một đứa bảo sẽ thực hiên chuyến đi bộ đường trường xuyên đất
nước Thụy Sĩ xinh đẹp. Đứa khác khoe sẽ lái du thuyền ở biển Carribbea cả
tháng. Cũng như tôi, chúng đều là tội phạm vị thành niên, chỉ có khác là nhà
chúng giàu nứt đố đổ vách. Bố chúng toàn là tổng giám đốc tập đoàn xuyên quốc
gia nọ hay đại sứ Hoa Kỳ ở nước kia, hoặc chí ít cũng là một nhân vật nổi tiếng.
Còn tôi chỉ là đứa cha căng chú kiết, xuất thân từ một dòng họ chẳng có ai
thành danh cả.
No comments
Post a Comment