KẺ CẮP TIA CHỚP - CHƯƠNG 09 - PERCY JACKSON VÀ CÁC VỊ THẦN TRÊN ĐỈNH OLYMPUS

KẺ CẮP TIA CHỚP


Tác giả: Rick Riordan
Thể loại : tiểu thuyết teen


PHẦN 2: BA BÀ GIÀ ĐAN TẤT ÂM PHỦ

CHƯƠNG 09: 



 Bọn bạn hỏi tôi hè định làm gì.

 Tôi bảo sẽ về Manhattan với mẹ.

 Tôi giấu chúng chuyện hè này tôi sẽ dắt chó đi dạo thuê để kiếm chút tiền mọn hoặc gõ cửa từng nhà bán phiếu mua báo dài hạn nhằm cung phụng cho thói cờ bạc của cha dượng. Có thế, ông mới cho tôi ăn ngày hai bữa. Nếu may mắn có thời gian rảnh rỗi, tôi sẽ lại ôm đầu lo cháy ruột vì không biết sẽ học ở đâu khi bắt đầu năm học mới.

 Nghe tôi nói, một đứa trong nhóm đáp:

 - À, thế cũng hay.

 Đoạn nó quay sang với mấy đứa kia tán gẫu tiếp như thể cái thằng tôi chưa từng tôi tại trên đời.

 Tôi sợ nhất là phải từ biệt Grover, nhưng hóa ra tôi lo hão. Nó đã mua sẵn vé xe buýt về Manhattan, cùng chuyến với tôi luôn. Vậy là trên đường quay về thành phố, chúng tôi lại vai kề vai ngồi sát bên nhau.

 Dọc đường, Grover cứ bồn chồn ngoái nhìn chằm chằm vào lối đi giữa hai hàng ghế để quan sát hành khách trên xe.

 Tôi nhớ rất rõ mỗi lần rời Học viện Yancy , Grover lại hoảng hốt, nhấp nhổm như ngồi trên chảo lửa như thể nó biết chuyện xấu thế nào cũng đến.

 Lúc đầu tôi tưởng nó sợ bị trêu chọc. Nhưng trên xe buýt, ai rỗi hơi chòng ghẹo nó chứ.

 Cuối cùng, chịu không nổi tôi bèn bảo :

 - Tìm mấy “Người Tử Tế” chứ gì ?

 Grover giật thót mình :

 - Cái… cái gì? Cậu vừa nói gì?

 Tôi bèn nói thật là đã nghe lén nó và thầy Brunner nói chuyện đêm trước ngày thi.

 Mắt Grover giật liên hồi:

 - Cậu nghe được gì rồi?

 - À… có nghe được mấy câu. Mà này, Hạn chót vào ngày Hạ chí nghĩa là gì thế?

 Grover nhăn như bị:

 - Thôi mà Percy… Hôm ấy, chẳng qua tớ lo cho câu quá nên mới ra nông nỗi. Ý tớ là cậu ảo tưởng về việc cô giáo dạy toán là ma quỷ đấy.

 - Nhưng Grover…

 - Tớ bèn bảo thầy Brunner rằng cậu đang bị căng thẳng quá mức. Bằng chứng là trường làm gì có cô giáo nào tên Dodds, với lại…

 - Này Grover, cậu nói dối dở lắm.

 Hai tai nó đỏ lựng như mào gà.

 Nó lục túi áo lấy tấm danh thiếp nhàu nát, bẩn lem nhem:

 - Vậy cậu giữ cái này đi. Ngộ nhỡ hè có cần đến tớ thì cứ gọi.

 Trên tấm giấy nhỏ có dòng chữ hoa kiểu cầu kỳ làm chứng khó đọc của tôi thêm trầm trọng. Mãi sau tôi mới nhìn ra nội dung sau:
 Grover Underwood

 Người trông giữ

 ĐỒI CON LAI

 Long Island , New York

 009-0009
 - Con lai là...

 Grover gắt:

 - Chớ nói to! Đó là địa chỉ nơi tớ ở... trong hè.

 Tôi buồn nẫu ruột. Hóa ra, Grover có nhà nghỉ dành cho mùa hè. Tôi chưa bao giờ nghĩ nhà nó cũng giàu như đại đa số bọn bạn học trong Học viện Yancy.

 Mặt tôi như đưa đám :

 - Ra thế. Vậy trong hè, nếu có muốn ghé dinh thự nhà cậu, tớ gọi số này à?

 Nó gật đầu:

 - Hoặc… khi có chuyện, cậu cần tớ giúp.

 - Hè tớ cần cậu làm gì?

 Tôi cố tình ăn nói phũ phàng.

 Màu đỏ lan từ mặt xuống cổ Grover:

 - Percy này, thực ra là tớ... tớ phải bảo vệ cậu.

 Tôi trợn mắt nhìn nó.

 Suốt năm học vừa rồi, tôi phải ẩu đả không biết bao nhiêu lần để bảo vệ Grover khỏi bị bắt nạt. Gần đến ngày chia tay, tôi mất ăn mất ngủ vì lo không có tôi, Grover sẽ sống ra sao khi bắt đầu năm học mới. Và bây giờ nó lại hành động như thể người cần được bảo vệ là tôi ấy. Tôi bèn hỏi nó:

 - Grover này, chính xác thì cậu đang bảo vệ tớ khỏi cái gì thế?

 Một âm thanh ken két vang lên bên dưới chân bọn tôi. Khói đen bốc ra từ bảng đồng hồ và cả xe buýt bốc mùi như trứng thối. Bác lái xe lầm bầm nguyền rủa và tấp xe sát lề đường cao tốc.

 Mấy phút sau, có tiếng loảng xoảng trong khoang chứa động cơ xe. Tài xế bảo tất cả hành khách phải xuống xe ngay.

 Grover và tôi rời xe như bao người khác.

 Mấy chục con người đứng lố nhố ven con lộ trải dài tít tắp. Nếu xe không hỏng và không phải bước chân khỏi xe buýt như thế này, chẳng ai để ý xem khu này thuộc địa phận nào. Bên đường phía chúng tôi đứng toàn cây gỗ thích và rác rến do xe cộ qua đường hất xuống. Nhìn qua con đường trải nhựa bốc hơi dưới nắng chang chang sang bên kia đường, tôi chỉ thấy một cửa hàng bán trái cây xây theo kiểu cũ.

 Hàng hóa trong tiệm trông rất tươi ngon: nào anh đào và táo đỏ như màu máu, nào quả óc chó và mơ tươi mởn, nào rượu táo ướp lạnh đựng trong bình lớn. Tiệm không có khách, chỉ có ba bà già ngồi ở ghế bập bênh bên dưới tán cây gỗ thích, đang đan một đôi vớ lớn tôi chưa bao giờ thấy qua.

 Vớ gì mà rộng như áo len, nhưng hình dáng đúng là vớ đi chân. Bà ngồi bên phải đan một chiếc, bà ngồi bên trái đan chiếc kia. Bà ngồi giữa ôm chiếc rổ lớn đựng cuộn sợi xanh dương to tướng, trông như cuộn dây điện.

 Ba bà lão này giống trong chuyện cổ tích: mặt xanh tái, da nhăn nheo như vỏ trái cây héo, tóc bạc cột gọn sau gáy, giấu sau vành khăn lớn in hoa sặc sỡ và cánh tay gầy guộc thò ra từ tay áo váy bằng vải bông bạc phếnh.

 Nhưng lạ nhất là hình như họ dồn cả sáu con mắt vào tôi. Họ không ngắm hành khách tản ra thành nhiều nhóm mà chỉ nhìn tôi… chằm chằm.

 Tôi liếc Grover định kể ngày với nó nhưng mặt nó trắng bệnh không còn hột máu. Đầu mũi nó giật giật.

 - Cậu sao thế Grover? Mà này, để tớ kể cho nghe…

 - Nói ngay xem ba bà kia có nhìn cậu không? Có hay không?

 - Có nhìn. Quái đản quá cậu nhỉ? Chẳng lẽ chân tớ đi vừa cặp vớ ấy?

 - Thôi đừng đùa nữa. Vui lắm đấy mà đùa.

 Bà già ngồi giữa lôi ra chiếc kéo lớn làm bằng vàng cẩn bạc, hai lưỡi kéo sắc lẻm, sáng loáng. Tôi nghe tiếng Grover thở hào hển. Nó giục:

 - Mình vào xe đi, nhanh lên.

 - Cái gì? Trong xe nóng như lò bánh mỳ ấy.

 - Lên xe ngay đi.

 Nó mở cửa bước vào nhưng tôi cứ đứng lỳ.

 Bên kia đường, ba bà già vẫn không rời mắt khỏi tôi. Bà ngồi giữa cắt sợi dây. Tôi xin thề có nghe tiếng “xoạt” từ bên kia đường vọng sang. Hai bà bạn còn lại cuộn đôi vớ to khổng lồ lại, còn tôi phân vân tự hỏi vớ ấy dành cho ai: Kinh Kông hay yêu quái khổng lồ mình đầy lông lá.

 Bác tài nổ máy. Một đám khói xám phụt ra từ động cơ xe chở khách. Cả chiếc xe rung bần bật, tiếng máy lại nổ giòn.

 Hành khách reo lên mừng rỡ.

 Vụt mạnh chiếc mũ mềm vào vô lăng, bác tài khoái chí:

 - Có thế chứ. Mời bà con lên xe đi.

 Vừa chạm chân lên sàn xe, tôi bất chợt choáng váng như thể bị cảm nắng.

 Trông Grover cũng không hơn gì. Nó run cầm cập, hai hàm răng va vào nhau lách cách.

 - Grover này?

 - Gì cơ?

 - Hình như cậu giấu tớ chuyện gì thì phải?

 Nó đưa ống tay áo lên lau trán:

 - Percy, lúc nãy cậu thấy gì ở tiệm trái cây?

 - À, lại ba bà già đó. Họ có gì mà cậu sợ thế? Chắc họ không giống cô... Dodds đâu nhỉ?

 Nhìn mặt Grover thật khó đoán câu trả lời, nhưng có điều tôi biết chắc ba bà ở tiệm trái cây còn đáng sợ hơn cô Dodds gấp nhiều lần. Nó bảo:

 - Thì cứ kể xem cậu nhìn thấy những gì.

 - Bà ngồi giữa lấy kéo cắt sợi dây.

 Grover nhắm nghiền mắt, tai nó huơ huơ như làm dấu thánh nhưng không phải. Dấu của Grover cổ xưa hơn dấu thánh nhiều.

 - Vậy, cậu thấy bà ta cắt sợi dây.

 - Ừ. Thì sao?

 Miệng hỏi thế nhưng trong lòng tôi biết đó là chuyện nghiêm trọng.

 Grover cắn ngón tay cái, miệng lẩm bẩm:

 - Thế này không được. Tớ không muốn kết cục như lần vừa rôi.

 - Lần vừa rồi?

 - Sao lúc nào cũng là lớp sáu thế. Không ai qua nổi lớp sáu cả.

 Tôi bắt đầu phát hoảng vì thấy Grover nói nhảm hoài:

 - Grover! Cậu huyên thuyên gì vậy?

 - Khi nào đến bến xe buýt, cho tớ đi cùng cậu về nhà. Cậu hứa đi.

 Yêu cầu của nó nghe rất kỳ khôi nhưng tôi hứa đại cho xong.

 - Mê tín vừa thôi, ông mãnh! Sợ điềm gở à?

 Grover không trả lời.

 - Này, tớ muốn hỏi về việc cắt dây vừa rồi. Nó ám chỉ có người sắp chết hả cậu?

 Nó rầu rĩ nhìn tôi như thể vừa chọn xong loại hoa mà tôi thích nhất dùng để phủ lên quan tài cho tôi vậy.


 

No comments

Powered by Blogger.