KẺ CẮP TIA CHỚP - CHƯƠNG 07 - PERCY JACKSON VÀ CÁC VỊ THẦN TRÊN ĐỈNH OLYMPUS
KẺ CẮP TIA CHỚP
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại : tiểu thuyết teen
PHẦN 2: BA BÀ GIÀ ĐAN TẤT ÂM PHỦ
CHƯƠNG 07:
Tôi thường gặp nhiều chuyện
quái đản, nhưng thường thì cảm giác lạ lẫm qua nhanh, chẳng mấy chốc tôi không
còn nhớ gì nữa. Nếu có ảo giác hai mươi tư giờ một ngày, bảy ngày một tuần, chắc
tôi sẽ không chịu nổi.
Suốt năm học ấy, hình như cả trường cố tình
hùa nhau đùa tôi thì phải. Họ tỉnh bơ bảo rằng cô Kerr, cô giáo tóc vàng xinh đẹp,
người tôi chưa bao giờ gặp cho đến lúc cô lên xe buýt vào cuối buổi tham quan
là cô giáo dạy môn đại số từ hồi Giáng sinh đến giờ.
Thỉnh thoảng, vì muốn bắt quả tang bạn bè nói
dối, tôi vờ vô tình hỏi về cô Dodds nhưng họ chỉ trố mắt nhìn lại như thể tôi bị
lẩn thẩn vậy.
Vì thế tôi gần như tin lời họ rằng cô Dodds
chưa bao giờ có mặt trên đời.
Nhưng chỉ gần như thôi.
Duy chỉ có Grover không lừa được tôi. Khi nghe
tôi nhắc cô Dodds, nó ngần ngừ giây lát rồi mới bảo không có cô giáo nào tên
như vậy. Nhưng tôi biết nó nói dối.
Rõ ràng có chuyện gì đó không ổn. Lúc ở bảo
tàng nhất định có chuyện gì đó bất thường xảy ra.
Ban ngày, tôi không có nhiều thời gian nghĩ đến
chuyện ấy. Nhưng ban đêm, lắm lúc tôi giật mình toát mồ hôi lạnh choàng tỉnh từ
giấc mơ có hình ảnh cô Dodds với móng vuốt sắc nhọn và cánh dơi to tướng.
Thời tiết tiếp tục diễn biến bất thường khiến
tâm trạng tôi không sao vui lên được. Một đêm một cơn bão lớn đã quét sạch các
cửa sổ ở ký túc xá nơi tôi đang ở. Mấy ngày sau, đài loan tin vòi rồng lớn chưa
từng thấy xuất hiện ở thung lũng Hudson và tiếp đất cách Học viện Yancy có mười
lăm dặm. Một trong những hoạt động hiện tại của môn học lịch sử là đếm số lượng
rơi xuống bất thường của các loại máy bay nhỏ do các cơn gió giật bất ngờ gây
nên ở khu vực Đại Tây Dương trong năm đó.
Từ đó bắt đầu quãng thời gian tôi luôn vô cớ
cáu kỉnh và khó chịu, đồng thời lực học đuối dần, điểm D dần thay thế bằng điểm
F. Tôi đánh nhau với Nancy và đám bạn nó thường hơn và hầu như tiết nào tôi
cũng bị thầy cô tống ra ngoài hành lang.
Cuối cung, tôi đã cãi lại thầy Nicoll, thầy
giáo dạy môn Ngữ văn khi thầy cứ hỏi đi hỏi lại rằng: tại sao tôi lười học môn
thầy quá thế. Tôi ví thầy với “con sâu rượu”, dù tôi không chắc lắm về nghĩa vủa
nó. Nhưng nó nghe có vẻ rất hay.
Tuần sau đó, thầy hiệu trưởng viết thư gửi mẹ
tôi chính thức tuyên bố rằng: Năm học sau, tôi không được mời lại Học viện
Yancy nữa.
Tôi cay cú nghĩ thầm: “Càng tốt. Thế lại hóa
hay.”
Tôi nhớ nhà kinh khủng.
Tôi muốn được sống với mẹ trong căn hộ bé như
cái tổ cò ở khu Thượng New York dù có phải học trường công và nghiến răng nhịn
ông cha dượng đáng ghét say sưa cờ bạc tối ngày.
Tuy nhiên, Học viện Yancy cũng có thứ làm tôi
phải nhớ nhung. Nào cảnh rừng cây tĩnh lặng ngoài cửa số phòng ký túc xá, nào
dòng sông Hudson uốn lượn phía xa xa, nào mùi cây thông thoảng bay trong gió.
Tôi sẽ nhớ Grover. Nó là bạn tốt tuy có hơi khác người. Tôi lo cho nó lắm: sang
năm không có tôi ở bên, không biết nó có trụ nổi không.
Còn nữa, tôi sẽ nhớ lớp học tiếng Latinh, nhớ
những buổi kiểm tra đầy vui nhộn của thầy Brunner. Tôi sẽ không bao giờ quên
người thầy từng đặt niềm tin nơi tôi, nói tôi nhất định sẽ học hành tấn tới.
Đến thời điểm ôn thi cuối cấp, tôi chỉ dồn sức
học môn Latinh. Tôi chưa quên hôm ở viện bảo tàng, thầy Brunner có bảo môn thầy
dạy có tầm quan trọng sống còn với tôi. Dù không hiểu nguyên do, nhưng tôi bắt
đầu tin thầy nói đúng.
***
Buổi tối trước ngày thi,
tôi nản chí đến nỗi ném cả cuốn Hướng dẫn về Thần thoại Hy Lạp của Cambridge. Từ
ngữ như nhảy múa trước mắt, quay vòng vòng quanh đầy tôi. Các chữ cái giống người
cưỡi ván trượt, hết lộn lên lại nhào xuống. Tôi không thể nào nhớ được sự khác
nhau giữa Chiron[2] và Charon[3], Polydictes[4] và Polyphemus[5]. Còn cách chia
động từ tiếng Latinh ư? Quên nó đi.
Tôi sốt ruột đi tới đi lui trong phong, cảm
giác như cả đàn kiến lửa đang bò trong áo sơ mi.
Tôi nhớ nét mặt nghiêm trang và cặp mặt sáng
ngàn năm tuổi của thầy Brunner. Tiếng thầy văng vẳng bên tai: “Trò Percy
Jackson, tôi chỉ chấp nhận ở em những gì tốt đẹp nhất mà thôi.”
Cố trấn tĩnh, tôi cúi xuống nhặt cuốn sách
lên.
Trước nay, tôi chưa từng nhờ thầy giúp. Có lẽ
lần này, nếu tôi hỏi thầy Brunner, thầy sẽ cho lời khuyên hữu ích. Hoặc chí ít
tôi cũng có cơ hội xin lỗi trước khi nhận điểm F to tướng cho bài thi Latinh
ngày mai. Tôi không muốn rời Học viện Yancy với tâm trạng day dứt khôn nguôi vì
đã khiến thầy Brunner nghĩ mình là kẻ thất bại.
Hầu như phòng nào cũng tối đen, vắng vẻ, chỉ
riêng cửa phòng thầy Brunner hé mở. Ánh đèn từ bên trong hắt ra vắt ngang hành
lang kéo dài đến tận cửa lớn.
Khi cách cửa phòng thầy ba bước chân, tôi nghe
có tiếng nói vẳng ra. Thầy Brunner vừa hỏi câu gì tôi nghe không rõ, chie nghe
rõ ràng tiếng Grover trả lời:
- ... lo cho Percy, thưa thầy.
Tôi sững người.
Thường thì tôi không quen nghe lén ai bao giờ.
Nhưng giả sử bạn cùng tuổi tôi, tôi thách bạn không nghe nếu biết bạn bạn thân
nhất của mình đang nói chuyện với người lớn về chính mình.
Tôi nhích lại gần hơn.
No comments
Post a Comment