KẺ CẮP TIA CHỚP - CHƯƠNG 05
KẺ CẮP TIA CHỚP
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại : tiểu thuyết teen
CHƯƠNG 05:
- Không sao đâu. Cảm ơn cậu vì đã cố cứu tớ.
Cô Dodds quát lớn:
- Trò Percy, đi nào.
Nancy Bobofit trề môi đắc thắng.
Tôi nhìn nó với ánh mắt lát-nữa-mày-sẽ-biết-tay-tao.
Đẩy nó ngã vào hồ nước được thì có bị rắc rối chút đỉnh cũng đáng. Ước gì tôi
nhớ được động tác xô mạnh Nancy xuống nước khi nãy.
Tôi quay lại nhìn cô Dodds, nhưng cô ấy đã
không ở đó. Cô ấy đang đứng ở lối vào viện bảo tàng, ở những bậc thang trên
cùng, đang kiên nhẫn chờ tôi đi đến.
Sao cô ấy đi đến đó nhanh như vậy nhỉ?
Chuyện ấy thường hay xảy đến với tôi. Chắc thi
thoảng não tôi lại ngủ quên. Ngay sau đó, tôi biết mình vừa bỏ lỡ một điều gì
đó, như thể một mảnh ghép của trò chơi xếp hình vừa tan vào hư không, để mặc
tôi đứng đó nhìn trân vào chỗ trống. Nhân viên tư vấn tâm lý của trường bảo đó
một phần là do chứng mất tập trung do hiếu động thái quá: não tôi nhận thức sai
về sự vật hiện tượng bên ngoài.
Thực lòng tôi cũng không chắc lắm.
Tôi đi theo cô Dodds.
Đi được nửa bậc thang, tôi ngoái lại nhìn
Grover. Mặt tái nhợt, nó hết ngó tôi lại quay sang cầu cứu thầy Brunner. Hình
như nó muốn báo cho thầy biết chuyện nhưng thầy đang đắm mình vào cuốn tiểu
thuyết trên tay, không để ý gì đến xung quanh.
Tôi quay đầu lại. Cô Dodds một lần nữa lại biến
mất. Bây giờ cô ấy lại đang ở trong viện bảo tàng, đứng phía cuối sảnh ra vào,
đang vẫy tay giục tôi khẩn trương tiến vào.
Tôi bụng bảo dạ: “Sẽ không có chuyện gì đâu.
Chắc cô giáo ép mình đến quầy lưu niệm mua áo phông cho Nancy thôi”.
Nhưng rõ ràng tôi đoán sai bét.
Tôi theo cô vào sâu trong
viện bảo tàng. Khi tôi bắt kịp cô, chúng tôi đã trở lại khu trưng bày mẫu vật
thời La Mã, Hy Lạp cổ đại.
Ngoài chúng tôi ra, phòng trưng bày rộng thênh
thang không một bóng người.
Cô Dodds đứng khoanh tay cạnh cây trụ đá lớn thờ
các vị thần trong thần thoại Hy Lạp. Từ họng cô phát ra tiếng kêu lạ tai, nghe
như tiếng gầm gừ.
Dù không có tiếng ấy, hồn vía tôi đã lên mây cả.
Chỉ một mình đối mặt với thầy cô đã sợ rồi, đối mặt với cô Dodds đáng sợ gấp
nghìn lần. Ánh mắt cô nhìn trụ đá không bình thường, như thể cô chỉ muốn nghiền
nó ra cám.
- Cậu mang lại rắc rối cho chúng tôi.
Tôi cố giữ thân bằng cách chiều theo ý cô:
- Dạ, cô dạy phải.
Cô Dodds kéo mạnh tay áo khoác da màu đen:
- Cậu tưởng lần này tôi để yên sao?
Ánh mắt cô còn hơn cả giận dữ. Nó trở nên độc
ác vô song.
Tôi hốt hoảng nghĩ thầm: “Dù thế nào thì cô
Dodds cũng là cô giáo mà. Chẳng lẽ cô ấy nỡ hãm hại mình?”
- Thưa cô, em sẽ cố gắng hơn nữa ạ.
Có tiếng sấm làm rung chuyển cả tòa nhà.
- Này Percy Jackson, ngươi tưởng qua mắt được
bọn ta sao? Chẳng chóng thì chày, bọn ta cũng tìm được ngươi. Nếu tự thú, ngươi
sẽ bớt đau đớn nhiều đấy.
Tôi chẳng hiểu cô đang nói gì.
Tôi chỉ lo thầy cô tìm thấy đống kẹo tôi giấu
trong phòng ở ký túc xá để thỉnh thoảng lén bán cho các bạn. Hoặc có lẽ họ biết
tôi tải bài luận viết về Tom Sawyer trên mạng đem nộp mà không hề đọc chữ nào
trong sách và giờ tính trừ phăng điểm của bài luận ấy. Hoặc tệ hơn, họ sẽ bắt
tôi phải đọc cuốn truyện dày cộm đó.
Cô Dodds rít lên:
- Thế nào hả?
- Thưa cô, em không…
- Ta hết kiên nhẫn với ngươi rồi.
Thế rồi, một chuyện quái đản nhất trên đời xảy
đến. Chắc đầu óc tôi có vấn đề rồi.
Cô Dodds bắt đầu thay hình đổi dạng.
Mắt cô đỏ rực như lò than nướng thịt ngoài trời,
ngón tay vươn dài biến thành móng vuốt nhọn hoắt. Cô rít lên. Ý tôi là không phải
rít giống người đang tức giận, mà như rắn hổ mang bành rít vậy. Áo khoác trên
người cô tan chảy biến thành đôi cánh lớn có màng da dày.
Cô Dodds không còn là người nữa rồi. Cô biến
thành mụ phù thủy nhăn nheo có cánh dơi, móng vuốt sắc nhọn và miệng đầy răng
nhọn vàng khè và sắp sửa xé tôi thành từng mảnh nhỏ.
No comments
Post a Comment