KẺ CẮP TIA CHỚP - CHƯƠNG 04
KẺ CẮP TIA CHỚP
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại : tiểu thuyết teen
CHƯƠNG 04:
Cả lớp tụ tập trên bậc
tam cấp của viện bảo tàng ngắm dòng người đi bộ tấp nập trên Đại lộ Số Năm.
Trên trời, một cơn dông lớn dữ dội đang kéo đến.
chưa bao giờ tôi thấy đám mây to, đen kịt như thế trên bầu trời thành phố.
Không biết có phải tại Trái đất đang nóng lên hay không mà từ Giáng sinh đến giờ,
thời tiết khắp bang New York này kỳ lạ lắm: nào bão tuyết khốc liệt, nào lụt lội
ghê gớm, nào cháy rừng do sét đánh. Lần này nếu có bão nhiệt đới xuất hiện, tôi
cũng không ngạc nhiên.
Hình như không ai để ý đến thời tiết thì phải.
Góc kia có mấy thằng con trai đang vãi mẩu bánh cho chim bồ câu ăn. Ở góc này,
Nancy đang tìm cách móc túi một bà qua đường và tất nhiên cô Dodds không hề hay
biết gì.
Tôi và Grover tách khỏi đám đông và tìm chỗ ngồi
trên thành hồ dưới chân đài phun nước. Biết đâu thấy vậy, người qua đường sẽ tưởng
hai đứa tôi không phải học sinh của cái trường toàn bọn học dốt, cá biệt mà các
trường khác không nhận nên mới dồn cả vào đây.
Grover hỏi:
- Thầy phạt cậu à?
- Không. Đời nào thầy Brunner phạt tớ. Lắm lúc
tớ chỉ mong thầy đừng quan tâm tớ quá thế. Tớ đâu phải thiên tài.
Grover im lặng một lúc lâu. Cứ tưởng nó sắp nhận
xét một câu thật sâu sắc hay triết lý cao xa để an ủi tôi thì nó lại bảo:
- Tớ xin cậu quả táo có được không?
Tôi đắng hết cả miệng, chẳng thiết ăn bèn cho
nó.
Ngắm dòng xe cộ chạy xuống phía cuối Đại lộ Số
Năm, tôi nhớ căn hộ của mẹ chỉ cách đây một quãng. Từ Giáng sinh đến giờ chưa gặp
được mẹ, giờ tôi chỉ chực nhảy ngay lên taxi về thẳng nhà. Mẹ sẽ ôm chầm lấy
tôi, mừng rỡ vì được gặp con nhưng đồng thời bà sẽ thất vọng cho coi. Mẹ sẽ gửi
tôi trở lại Học viện Yancy, với lời dặn dò tôi phải cố gắng cho dù tôi đã chuyển
đến sáu ngôi trường trong vòng sáu năm[1] và chắc hẳn lần này cũng sẽ bị đuổi học
nữa cho coi. Ánh mắt buồn rười rượi của mẹ chắc sẽ làm tôi quỵ mất.
Thầy Brunner ngồi trong xe lăn đậu phía dưới
chân dốc dành cho người tàn tật. Thầy vừa đọc tiểu thuyết vừa ăn cần tây. Lưng
ghế của thầy có gắn chiếc dù đỏ khiến nhìn từ xa, trông xe lăn giống bàn cà phê
di động.
Vừa giở gói giấy bánh kẹp định ăn, tôi đã thấy
Nancy Bobofit dẫn mấy đứa bạn xấu ma chê quỷ hờn đến đứng ngay trước mặt. Chắc
nó đã chán móc túi khách du lịch nên đến đây gây sự. Con nhỏ ném phần ăn trưa
còn lại vào người Grover:
- Ối, chỉ lỡ tay chứ không cố ý đâu.
Nó quay sang tôi cười phô hàm răng vẩu. Tàn
nhang trên mặt nó màu vàng da cam, trông như ai vừa xịt sơn đầy mặt nó vậy.
Tôi cố không nổi nóng. Nhân viên tư vấn tâm lý
của trường dặn tôi cả triệu lần rằng: “Nếu gặp chuyện chướng tai gai mắt, hãy đếm
đến mười và cố tự chủ”. Nhưng lúc này tôi giận quá nên không nhớ được gì. Hai
tai tôi lùng bùng như có ai đánh trống trận bên trong.
Tôi không nhớ là đã chạm vào người Nancy, chỉ
thấy loáng cái nó đã ngồi bệt trong hồ nước, hét vang:
- PERCY ĐẨY EM NGÃ.
Không biết từ đâu, cô Dodds đã ở sát ngay cạnh
hai thằng tôi.
Có vài đứa học trò thì thào:
- Cậu có thấy không…
- … nước hồ này kỳ quá…
- … hình như nước dâng lên lôi tuột con nhỏ
Nancy…
Tôi không hiểu bọn nó nói gì, chỉ biết tai họa
lại sắp giáng xuống đầu mình.
Ngay sau khi ngó từ đầu đến chân cô trò cưng,
biết Nancy không hề hấn gì và hứa sẽ mua cho nó áo phông của viện bảo tàng ở quầy
lưu niệm, bla bla bla, cô Dodds quay ngay sang tôi. Ngọn lửa đắc thắng bừng lên
trong mắt cô như thể tôi vừa làm một chuyện cô đã chờ xem suốt mùa hè.
- Nghe này, cưng…
Tôi lúng búng:
- Em biết rồi. Một tháng gôm sách bài tập ạ?
Đó không phải điều cô Dodds muốn nghe.
- Đi theo tôi.
Grover la lên:
- Khoan đã. Lỗi tại em. Chính em đẩy bạn Nancy
ạ.
Tôi trố mắt ngạc nhiên nhìn nó. Thật không thể
tin nó dám bao che cho tôi. Grover vốn sợ cô Dodds như sợ cọp cơ mà.
Cô Dodds trừng mắt nhìn khiến cằm nó run bần bật.
- Cậu Underwood, tôi lại không nghĩ như vậy.
- Nhưng mà…
- Em ở nguyên đó.
Grover tuyệt vọng nhìn tôi. Tôi bảo nó:
No comments
Post a Comment