KẺ CẮP TIA CHỚP - CHƯƠNG 06

KẺ CẮP TIA CHỚP


Tác giả: Rick Riordan
Thể loại : tiểu thuyết teen


CHƯƠNG 06: 


 Sau đó, cơn ảo giác tiến triển quái dị hơn nữa.

 Thầy Brunner một phút trước đó còn ngoài cổng viện bảo tàng giờ đã xuất hiện ngay cửa phòng trưng bày, tay giơ cao cây viết.

 Vừa tung bút lên cao, thầy vừa hô to:

 - Bắt lấy, Percy!

 Lập tức, cô Dodds lăn xả vào tôi.

 Hoảng hốt kêu to, tôi né sang một bên chỉ kịp nghe tiếng móng vuốt vụt trượt nghe vun vút ngay bên tai. Tôi chộp cây bút bi trên không trung nhưng khi chạm tay tôi, nó liến biến thành cây kiếm. Đó chính là cây kiếm bằng đồng mà thầy Brunner thường dùng trong những ngày thi.

 Mắt long lên tàn độc, cô Dodds phóng vọt về phía tôi.

 Đầu gối tôi bủn rủn, hai tay run bắn suýt làm rơi thanh kiếm.

 Cô Dodds gầm lên:

 - Cho mày chết này.

 Dứt lời, cô lao thẳng vào tôi.

 Cơn kinh hoàng hoàn toàn chế ngự tôi. Tôi chỉ làm đúng theo bản năng là vung kiếm lên.

 Lưỡi kiếm sắc lẻm chém xả vai và xuyên qua người cô như thể thân xác cô làm từ nước.

 Cô Dodds như lâu đài cát đặt ngay trước quạt công suất cực mạnh. Người cô nổ tung, biến thành bột màu vàng nghệ rồi tan biến ngay trước khi kịp rơi xuống. Dấu vết chẳng còn gì ngoài mùi trứng thối, tiếng kêu giãy chết và âm khí lạnh buốt. Tôi cảm tưởng cặp mắt vằn đỏ vẫn còn đâu đó trên cao đang trừng trừng nhìn tôi.

 Chỉ còn mình tôi trơ trọi trong phòng trưng bày trống trải, quạnh quẽ.

 Trong tay tôi có cây bút bi nhỏ.

 Thầy Brunner biến mất. Ngoài tôi ra, xung quanh không còn ai khác.

 Tay tôi run bắn. Chắc chắn đồ ăn trong bữa trưa của tôi bị nhiễm nấm gây ảo giác mất rồi.

 Chẳng lẽ từ đầu đến cuối là do tôi tưởng tưởng ra sao?

 Tôi trở ra phía ngoài.

 Trời bắt đầu mưa.

 Vẫn ngồi bên đài phun nước, Grover lấy sơ đồ viện bảo tàng che đầu cho khỏi ướt. Nancy Bobofit ướt như chuột lột sau khi vùng vẫy dưới hồ nước giờ vẫn đứng đó càu nhàu với mấy đứa bạn xấu ma chê quỷ hờn của nó. Vừa thấy tôi, nó bảo:

 - Tao mong cô Kerr đánh cho mày tướp mông ra.

 Tôi ngạc nhiên:

 - Ai cơ?

 - Thằng đần, cô giáo chứ còn ai.

 Tôi chớp mắt lia lia. Trường tôi có cô giáo nào tên Kerr đâu nhỉ? Tôi hỏi Nancy rằng nó vừa nói nhăng nói cuội gì thế.

 Nó tròn mắt nhìn tôi, tỏ vẻ chán nản, sau đó chẳng thèm trả lời câu hỏi của tôi.

 Tôi hỏi Grover có thấy cô Dodds đâu không. Nó bảo:

 - Ai cơ?

 Tuy nhiên, nó hơi ngập ngừng và không dám nhìn thẳng tôi. Tưởng nó chòng ghẹo mình, tôi bảo:

 - Đừng đùa nữa. Tớ hỏi nghiêm túc đấy.

 Trên trời cao, tiếng sấm nổ rền.

 Tôi thấy thầy Brunner ngồi bên trên bờ dốc dành cho người tàn tật, bên dưới cây dù màu đỏ. Thầy cắm cúi đọc sách như thể chưa hề nhúc nhích từ đầu buổi đến giờ.

 Thấy tôi đến bên, thầy ngơ ngác nhìn lên:

 - À, có phải cây bút của thầy không? Jackson này, lần sau đi học nhớ mang theo dụng cụ học tập nhé.

 Mãi đến lúc thầy giật bút khỏi tay mình, tôi vẫn chưa nhận ra là mình đang cầm nó.

 Tôi rụt rè:

 - Thưa thầy, cô Dodds đâu rồi ạ?

 Thầy mở to mắt nhìn tôi, vẻ không hiểu:

 - Cô Dodds nào?

 - Cô giáo đi cùng bọn em sáng nay ấy ạ. Cô Dodds dạy toán ấy.

 Thầy nhíu mày ngồi thẳng lưng, nét mặt thoáng lo âu:

 - Percy này, đoàn tham quan hôm nay không có cô Dodds nào cả. Còn nữa, thầy biết rõ mười mươi Học viện Yancy ta không có nữ giáo viên nào tên Dodds hết. Em có bị làm sao không vậy?

No comments

Powered by Blogger.