KẺ CẮP TIA CHỚP - CHƯƠNG 03
KẺ CẮP TIA CHỚP
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại : tiểu thuyết teen
CHƯƠNG 03:
Rõ ràng thầy Brunner chưa thỏa mãn với câu trả
lời ấy:
- Phải. Và ông ta đã làm thế vì…
Tôi cố moi óc nhớ bài:
- Vì… thần Kronos là chúa tể của các vị thần
và…
- Các vị thần nào?
Tôi nói chữa:
- À không, người khổng lồ Titan. Kronos không
tin các con, vốn là các vị thần. Thế nên ông ta nuốt sống các con mình. Đúng
không ạ? Nhưng vợ Kronos đã tráo thần Dớt, lúc ấy là hài nhi, bằng một hòn đá rồi
giấu con đi. Sau này, thần Dớt khôn lớn đã lừa cha để ông ói ra anh chị em
mình…
Đám con gái đứng sau tôi kêu lên:
- Eo ôi!
- … Và thế là xảy ra cuộc chiến lớn, một bên
là các vị thần, bên kia là người khổng lồ Titan. Cuối cùng, các vị thần đã chiến
thắng.
Có tiếng cười khúc khích trong đám học trò.
Đứng sau lưng tôi, Nancy rỉ tai bạn nó:
- Học cho lắm cũng có mài kiến thức ra ăn được
đâu. Sau này đi xin việc làm, chẳng ai yêu cầu: “Xin hãy giải thích tại sao
Kronos lại nuốt các con vào bụng” cả!
Thầy Brunner hỏi:
- Trò Nancy Bobofit vừa có ý hay. Tôi xin diễn
giải thành câu hỏi để trò Jackson giải thích nhé: Chuyện em vừa kể áp dụng vào
thực tiễn như thế nào?
Grover thì thầm:
- Dính chưởng.
Nancy rít lên, mặt nó còn đỏ hơn cả mái tóc đỏ
rực trên đầu:
- Câm ngay.
Ít nhất Nancy cũng bị bắt lỗi. Trong trường chỉ
mình thầy Brunner luôn phát hiện được những điều bậy bạ mà nó phát ra. Tai thầy
chẳng khác dàn ra-đa hiện đại.
Ngẫm nghĩ câu hỏi một lát, tôi nhún vai:
- Thưa thầy, em không biết ạ.
Thầy Brunner có vẻ thất vọng:
- Được rồi. Chuyện này khuyên con người ta
không nên cả tin. Thần Dớt cho cha uống rượu pha mù tạt khiến ông nôn ra năm
người con của mình vốn là các vị thần bất tử. Họ vẫn sống và trưởng thành ngay
trong bụng người khổng lồ Kronos. Các vị thần đánh bại cha, dùng ngay liềm cắt
cỏ của Kronos băm ông thành trăm ngàn mảnh nhỏ và rải xuống ngục Tartarus, phần
tận cùng của địa ngục. Tôi biết các em mừng vì đã đến giờ ăn trưa. Phiền cô
Dodds đưa các em ra ngoài nhé?
Cả lớp tản ra. Đám con gái ôm bụng, còn bọn
con trai xô đẩy nhau cười đùa ầm ĩ. Grover và tôi dợm quay ra cửa thì nghe thầy
Brunner gọi giật lại:
- Trò Jackson.
Biết ngay mà.
Tôi bảo Grover đi tiếp, đoạn quay lại hỏi:
- Dạ, thầy bảo gì em ạ?
Ánh mắt của thầy thật khó quên. Cặp mắt nâu
luôn tập trung nhìn chăm chú ấy hình như đã cả ngàn tuổi và nhìn thấu sự đời.
- Trò phải học cách trả lời các câu hỏi thầy
đưa ra chứ!
- Về người khổng lồ ư, thưa thầy?
- Về thực tiễn và cách áp dụng những kiến thức
đã học vào đời sống thực tế.
- À, ra thế.
- Thông tin thầy cung cấp
vô cùng quan trọng. Thầy mong em hiểu tầm quan trọng lớn lao của nó. Thầy chỉ
muốn có được các câu trả lời tốt nhất từ em. Hãy nhớ lấy điều đó, Percy Jackson
ạ.
Tôi chạnh lòng. Sao lúc nào thầy cũng thúc ép
tôi thế ?!
Phải công nhận những ngày thi môn học của thầy
vui cực kỳ. Khi đó, thầy Brunner mặc áo giáp của người La Mã cổ và thét vang:
“Nhìn đây”. Tay cầm kiếm chỉ hộp phấn, thầy thách các trò chạy lên bảng, viết
tên bất kỳ nhân vật huyền thoại nào của Hy Lạp và La Mã cổ từng được học, kể
tên cha mẹ họ và vị thần mà họ thờ phượng. Nhưng khổ nỗi thầy kỳ vọng tôi phải
học hành bằng bạn bằng bè, dù biết tôi mắc bệnh khó đọc và chứng mất tập trung.
Cả đời tôi chỉ nhận toàn điểm C trở xuống. Không – thầy không chỉ kỳ vọng tôi
phải học hành bằng bạn bằng bè. Thầy muốn tôi phải giỏi hơn nữa cơ. Nhớ cả đống
tên người và thông tin về họ đã khó, huống hồ thầy còn đòi tôi phải đánh vần
cho đúng từng cái tên.
Tôi lí nhí hứa sẽ cố gắng nhiều hơn nữa. Nhưng
thầy Brunner chỉ buồn bã nhìn mãi bia đá như thể thầy đang dự đám tang người
con gái nọ.
Lát sau, thầy bảo tôi ra ngoài ăn trưa cho kịp.
***
No comments
Post a Comment