KẺ CẮP TIA CHỚP - CHƯƠNG 02
KẺ CẮP TIA CHỚP
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại : tiểu thuyết teen
CHƯƠNG 02:
Quay lại chuyến tham quan để đời hôm ấy. Nancy
Bobofit điềm nhiên đều đặn ném mẩu vụn véo từ cái bánh kẹp vào mái tóc nâu xoăn
tít của Grover. Chỉ lát sau, đầu nó dính chi chít đầy mẩu bánh nhỏ. Nhỏ Nancy
biết tôi không làm gì được nó vì tôi đang trong thời gian bị theo dõi chặt chẽ
bởi từng mắc lỗi trước đó. Trước lúc đi, thầy hiệu trưởng đe rằng tôi sẽ bị đuổi
học thẳng thừng nếu gây bất cứ chuyện gì không tốt, làm mọi người xấu hổ hoặc
đơn giản chỉ là chọc cười ai đó trong chuyến đi này.
Tôi lẩm bẩm:
- Tớ sẽ lấy mạng con nhỏ cho coi.
Grover cố trấn tĩnh:
- Không sao đâu mà. Tớ thích bơ đậu phộng.
Nó lanh lẹ né mẩu bánh từ tay Nancy vừa bay tới.
- Thế này thì quá lắm.
Tôi đã chực đứng dậy nhưng bị Grover kéo xuống
ghế, đoạn nhắc:
- Đang trong thời gian quản chế, chắc cậu biết
nếu có xô xát, ai là kẻ phải giơ đầu chịu báng rồi đấy!
Giờ ngẫm lại, tôi ước lần ấy mình hạ đo ván
Nancy luôn cho xong. Bị cấm túc trong trường sau giờ học không nhằm nhò gì so với
mối họa tôi sắp tự rước vào thân.
Thầy Brunner dẫn đầu đoàn tham quan.
Điều khiển xe lăn đi trước, thầy đưa chúng tôi
qua mấy phòng trưng bày rộng thênh thang, đi qua mấy bức tượng tạc từ đá cẩm thạch
và dãy tủ kính bày đầy đồ cổ bằng chất liệu gốm màu da cam pha màu đen.
Tôi cực kỳ ngạc nhiên: suốt hai ba ngàn năm
qua, sao đồ gốm vẫn chưa bị bể nhỉ?!
Thầy Brunner gọi chúng tôi đến vây quanh cây cột
đá cao gần bốn mét. Đầu cột có con nhân sư lớn và kể rằng nó vốn là bia của
ngôi mộ cổ, nơi an nghỉ của một bé gái trạc tuổi chúng tôi. Thầy còn kể tỉ mỉ về
những hình chạm khắc hai bên cột. Chuyện của thầy khá hay. Tôi muốn nghe lắm
nhưng mấy bạn đứng gần cứ nói chuyện riêng hoài. Mỗi lần tôi bực mình quát bảo
họ im miệng, cô Dodds đứng canh chừng gần đó lại lừ mắt cảnh cáo tôi.
Cô Dodds người nhỏ thó quê ở Georgia, dạy môn Toán.
Dù đã năm mươi tuổi nhưng cô luôn mặc áo da màu đen. Cô nanh nọc và đanh đá,
trông như lúc nào cũng sẵn sàng cưỡi xe Harley phân khối lớn đâm thẳng vào tủ đựng
đồ của kẻ nào mà cô không ưa. Cô mới dạy chúng tôi được vài tháng do thầy Toán
cũ của chúng tôi bị suy nhược thần kinh.
Ngay hôm đầu nhận lớp, cô Dodds đã quý Nancy
và coi tôi là tên vô lại. Mỗi khi cô xỉa ngón trỏ cong như móc câu về phía tôi
với giọng ngọt như mía lùi: “Nghe này cưng…”, y như rằng tôi bị phạt ở lại sau
giờ học cả tháng.
Có lần, sau khi bị cô bắt ngồi đến tận nửa đêm
gôm hết phần bài giải trong chồng sách bài tập toàn cũ, tôi bảo Grover: “Chắc
cô Dodds không phải là người”. Nó nghiêm trang nhìn tôi, bảo:
- Cậu hoàn toàn đúng.
Thầy Brunner vẫn đang nói về nghệ thuật thể hiện
trong cách tổ chức ma chay của người Hy Lạp cổ.
Giọt nước tràn ly đúng lúc Nancy cười khúc
khích, nói câu gì đó về hình chạm người thanh niên trần truồng trên cột đá.
Không chịu nổi, tôi quay xuống:
- Có câm mồm không thì bảo?
Tôi không chủ tâm quát to như thế.
Cả lớp cười ồ. Thầy Brunner ngừng kể, nói với
tôi:
- Trò Jackson vừa nhận xét gì thế?
Mặt tôi đỏ rần:
- Thưa thầy, không ạ.
Thầy Brunner chỉ bức
tranh khắc trên cột:
- Em thử trình bày nội dung bức tranh này xem.
Nhìn bức điêu khắc, tôi mừng rơn vì biết khá
rõ:
- Có phải Kronos đang nuốt các con vào bụng
không ạ?
No comments
Post a Comment