KẺ CẮP TIA CHỚP - CHƯƠNG 01
KẺ CẮP TIA CHỚP
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại : tiểu thuyết teen
PHẦN 1: Tôi Trót Làm Cô Giáo Dạy Đại Số Bốc Hơi
CHƯƠNG 01:
Nói thật nhé, tôi đâu muốn
làm á thần!
Nếu khi đọc sách này, bạn cho rằng một nửa
dòng máu chảy trong huyết quản mình thuộc về thần thánh, tôi khuyên bạn hãy
đóng sách lại ngay đi. Hãy tin mọi lời dối trá về thân thế của mình từ cha mẹ
và sống cuộc đời bình dị như bao người khác.
Mạng á thần như trứng treo đầu đẳng. Đáng sợ lắm!
Cái chết đau đớn, kinh khiếp luôn theo sát gót họ gần như mọi lúc mọi nơi.
Nếu bạn là một đứa trẻ bình thường, bạn đọc cuốn
sách này vì bạn nghĩ nó là một điều hư cấu, thì thật tuyệt. Tiếp tục đọc nó nhé!
Tôi ganh tị với bạn vì bạn có thể giả vờ những chuyện trong cuốn sách này chưa
bao giờ xảy ra.
Nếu thấy những gì tả trong sách này giống với
mình quá, nếu thấy trực giác, linh tính không chịu ngủ yên, hãy ngừng đọc ngay
vì có thể bạn giống chúng tôi. Nếu bạn biết, chẳng chóng thì chày chúng cũng
đánh hơi thấy và tìm đến lấy mạng bạn.
Đừng trách tôi không báo trước nhé.
Tên cha sinh mẹ đẻ của tôi là Percy Jackson.
Tôi mười hai tuổi. Vài tháng trước đây, tôi
còn là học sinh nội trú tại Học việc Yancy, một trường tư dành cho học sinh cá
biệt thuộc khu vực thượng New York.
Tôi có phải là một cậu nhóc “cá biệt” không?
Có, ai cũng biết thế.
Mọi thời điểm trong quãng đời ngắn ngủi và đau
khổ của tôi đều chứng minh điều đó. Nhưng mãi đến tháng Năm vừa rồi, mọi chuyện
mới bắt đầu tệ hại không chịu nổi. Đó là lúc khối lớp Sáu chúng tôi đi tham
quan ở Manhattan. Hai mươi tám nhóc tỳ tâm thần có vấn đề cùng hai giáo viên
lên chiếc xe buýt vàng chóe nhắm Bảo tàng Nghệ thuật Metropolitan thẳng tiến.
Các mẫu vật trưng bày có từ thời Hy Lạp và La Mã cổ đại là mục đích tham quan của
ngày hôm đó.
Phải phải, nghe như sắp bị tra tấn vậy. Hầu hết
những chuyến tham quan của Học viện Yancy đều thế cả.
Nhưng hôm nay, thầy Brunner dạy tiếng Latinh sẽ
hướng dẫn học trò, thế nên lòng tôi tràn ngập hy vọng.
Thầy giáo tôi trạc tuổi trung niên ngồi xe lăn
có gắn động cơ. Tóc thầy thưa mỏng, bộ râu quai nón không chăm chút thường
xuyên và thầy thường mặc áo khoác cũ sờn ám mùi cà phê. Nhìn qua chẳng ai bảo
thầy có gì thú vị nhưng ngược lại, trong giờ học thầy hay kể chuyện, nói đùa và
cho học trò chơi nhiều trò bổ ích. Thầy còn có một bộ sưu tập tuyệt vời toàn vũ
khí và áo giáp của người La Mã cổ. Vậy nên chỉ mỗi tiết của thầy là tôi không
thấy buồn ngủ.
Tôi hy vọng buổi tham quan này suôn sẻ, hay ít
nhất cũng không có sự cố gì xảy đến với tôi.
Nhưng hỡi ôi, đó chỉ là hy vọng hão huyền.
Hình như buổi tham quan hay dã ngoại nào tôi
cũng gặp chuyện khóc dở mếu dở. Chẳng hạn, trong chuyến thăm chiến trường
Saratoga hồi lớp Năm, tôi gặp tai nạn với khẩu đại bác có từ thời Chiến tranh
Cách mạng. Thực lòng thì tôi không cố tình nhắm bắn xe buýt của trường. Nhưng
dù thanh minh thế nào đi nữa thì tôi cũng bị đuổi học. Còn nữa, hồi lớp Bốn,
khi chúng tôi được đến phía sau hậu trường của hồ cá mập ở Thế giới Đại Dương,
tôi chẳng may chạm vào cần đòn bẩy trên lối đi hẹp khiến cả lớp phải tập bơi bất
đắc dĩ. Chưa hết, trước đó tôi còn… Mà thôi, chắc các bạn đoán ra cả rồi.
Nhưng lần tham quan này, tôi tự hứa với lòng
nhất định mình sẽ ngoan.
Suốt quãng đường xuống trung tâm, tôi nghiến
răng chịu cảnh nhỏ Nancy Bobofit - mặt đầy tàn nhang, tính hay táy máy - cầm
bánh kẹp bơ đậu phộng rưới xốt cà chốc chốc lại đập vào đầu Grover, bạn thân nhất
của tôi.
Grover là con mồi ngon xơi của những đứa ngỗ
ngược như Nancy. Thằng bạn chí cốt của tôi gầy nhẳng, lúc buồn bực chỉ biết
khóc. Chắc chắn nó đúp vài năm rồi vì trong khối lớp Sáu, chỉ mình nó có mụn trứng
cá và vài cọng râu thưa. Grover là trẻ tật nguyền. Nó có giấy được miễn học thể
dục cả đời vì bị bệnh gì đó ảnh hưởng đến cơ chân. Dáng đi của nó vẹo vọ trông
rất tội nghiệp, như thể mỗi bước chân đều làm nó đau đớn. Tuy nhiên, chớ thấy vậy
mà tưởng lầm. Mỗi khi căn-tin có món bánh bột ngô nhân thịt, nhìn Grover chạy
đua đến đó thì cứ gọi là lác mắt nhé.
No comments
Post a Comment