CON CHIM HỌA MI - TRUYỆN CỔ TÍCH VIỆT NAM
CON CHIM HỌA MI
Câu chuyện này xảy
ra lâu lắm rồi, nhưng chính vì thế mà phải kể lại để người ta khỏi quên đi.
Cung điện của
Hoàng đế đẹp nhất trần gian, làm bằng một loại sứ rất
quý, nhưng dễ vỡ, mỗi khi chạm đến phải thật nhẹ tay, nhẹ chân. Trong vườn
Thượng uyển trồng toàn những loại hoa quý, rất kỳ lạ, những bông hoa đẹp nhất
phải đeo lục lạc bằng bạc để cho du khách khi đến xem phải lưu ý.
Khu vườn được
chăm sóc kỳ công và trải rộng, ngay người làm vườn cũng không biết đến đâu là
hết. Càng đi càng gặp nhiều điều kỳ thú, những cây cao bóng cả vươn dài, những
hồ rộng mênh mông sâu thẳm. Rừng thoai thoải xuống biển, trên làn nước xanh
những con thuyền lớn có thể lướt dưới bóng cây. Nơi đây có con hoạ mi thường
cất tiếng hót mê hồn. Một anh thuyền chài nghèo khổ lòng chứa chất bao nỗi lo
toan dăng lưới đi qua, nghe tiếng chim hót cũng phải dừng lại nghe.
Anh reo
lên:
“Trời ơi, Thánh thót biết bao”.
Nhưng rồi mải mê
với công việc, anh ta quên chim ngay. Đêm sau đi dăng lưới qua đấy, anh lại
nghe tiếng chim hót: anh lại đứng lại nghe và lại reo lên:
“Trời ơi, Thánh thót
biết bao”.
Khách tham quan từ
nhiều nước trên thế giới kéo đến hoàng thành. Họ ca ngợi hoàng cung và vườn
thượng uyển; nhưng khi nghe hoạ mi hót, họ đồng thanh reo lên:
“Đấy mới là điều
kỳ diệu”.
Trở về quê hương,
họ thuật lại những điều mắt thấy tai nghe. Nhiều học giả đã viết thành sách ca
tụng hoàng thành, hoàng cung và vườn thượng uyển; nhưng người ta ca tụng hoạ mi
nhiều hơn cả, những thi sĩ nổi tiếng đã làm những bài thơ kiệt tác để ca ngợi
con chim hoạ mi hót hay trong khu rừng bên bờ biển. Sách được truyền đi khắp
nơi, có quyển lọt vào tay Hoàng đế. Người chăm chú đọc, nhiều lúc gật đầu tán
thưởng những đoạn văn hay ca tụng hoàng thành, hoàng cung và vườn thượng uyển.
Đọc tiếp, người
thấy có đoạn viết:
“Nhưng con chim hoạ mi mới thật là kỳ diệu!”
Hoàng đế ngạc
nhiên:
– Gì thế này? Con
chim hoạ mi à? Sao ta lại không biết nhỉ? Có đúng là trong giang sơn ta; hơn
nữa lại ngay trong vườn của ta, lại có một con chim như thế không? Ta chưa hề
nghe nói bao giờ, lạ thật!
Hoàng đế truyền
gọi quan thị lang là người cầm quyền cao chức trọng; mỗi khi có kẻ dưới đến
trình báo hay thỉnh cầu điều gì, ngài chỉ trả lời cộc lốc:
“Hớ!”
Hoàng đế phán hỏi:
– Ở đây chừng như
có một con chim người ta gọi là hoạ mi. Thiên hạ cho rằng con chim này là loại
chim quý hiếm. Vậy sao chưa thấy ai tâu với Trẫm?”
Quan thị lang
thưa:
– Muôn tâu bệ hạ,
chính hạ thần cũng chưa nghe thấy nói bao giờ và cũng chưa thấy ai đem đến tiến
cử.
– Vậy ngay tối nay
phải đem nó đến hót cho Trẫm nghe. Thiên hạ biết đến vật báu của Trẫm mà riêng
Trẫm lại không biết!
Quan Thị Lang tâu:
– Muôn tâu bệ hạ,
thực tình hạ thần chưa hề thấy con chim ấy, nhưng hạ thần xin đi tìm nhất định
sẽ tìm được.
Nhưng tìm đâu?
Quan Thị Lang đã leo lên khắp lầu son gác tía, qua khắp các cung điện và đường
lối đi lại, gặp ai cũng hỏi, nhưng chẳng ai biết gì về chim hoạ mi cả.
Quan Thị Lang lại
vào chầu hoàng đế:
– Tâu thánh thượng
Ngài nói
– Có lẽ sách đã đánh lừa độc giả, xin bệ hạ đừng tin, đây chỉ là
chuyện hoang đường.
Hoàng đế phán:
– Những sách ta
xem là những sách của Hoàng đế Nhật Bản gửi tặng, lẽ nào lại là chuyện bịa đặt?
Trẫm muốn được nghe chim hoạ mi hót ngay tối nay. Trẫm sẽ ban thưởng cho chim
nhiều ân huệ. Nếu không đưa được hoạ mi đến thì cả triều đình sẽ bị phạt giẫm
lên bụng sau khi ăn cơm no.
Quan Thị lang cúi
chào Hoàng thượng ra về. Rồi ngài chạy tới chạy lui, leo lên leo xuống, khắp cả
lầu son gác tía, vào khắp các phòng trong hoàng cung, sục sạo mọi ngõ ngách,
một nửa triều thần cũng làm như thế, vì chẳng ai muốn chịu tội giẫm lên bụng.
Rõ là một cuộc chạy đua loạn xạ để tìm một con chim cả thiên hạ biết tiếng chỉ
trừ Hoàng đế và đình thần.
Cuối cùng họ vớ
được một cô bé thị tì.
– Trời ơi!
Cô bé
kêu lên
Con chim hoạ mi! Cháu biết! Nó hót hay lắm! Chiều nào mang cơm thừa
cho mẹ đang ốm, lúc về mỏi chân đứng nghỉ trong rừng, cháu cũng được nghe nó
hót. Những lúc ấy cháu thấy sung sướng đến chảy nước mắt như khi được mẹ cháu
ôm hôn vậy.
Quan Thị lang nói
như reo:
– Cháu bé ngoan
lắm! Cháu hãy đưa ta đến chỗ hoạ mi đậu, ta sẽ ban cho cháu một chức vị ở trong
nhà bếp và cho phép cháu được vào xem Hoàng đế ngự thiện. Cháu cần đi ngay vì
tối nay đã phải đem chim đến hót cho Hoàng đế nghe.
Cả một nửa triều
đình theo con bé thị tì vào rừng nơi có hoạ mi hót. Dọc đường bỗng nghe tiếng
bò rống, một thị đồng reo lên: Hoạ mi đấy! Chim gì mà lớn tiếng thế! Hình như
tôi đã được nghe ở đâu rồi!
Nữ tì nói:
– Không phải đâu!
Bò rống đấy! Còn phải đi lâu mới tới!
Lúc sau lại có
tiếng ì uôm của một con ễnh ương ở trong ao. Pháp tăng trong triều cũng đi theo
đoàn reo lên:
– Hoạ mi đấy! Nghe
sao mà thánh thót thế! Chưa bao giờ bần tăng được nghe một giọng chim hót hay
như thế!
Nữ tì nói:
– Không phải đâu!
Đấy là ễnh ương!
Đi thêm một quãng,
thị tì bảo mọi người:
– Hãy im lặng mà
nghe! Nó đấy! Hoạ mi đấy
Thị tì nói và chỉ một con chim nhỏ lông xám đang đậu
trên một cành cây.
Quang Thị lang
ngạc nhiên:
– Hoạ mi đấy à? Ta
cứ tưởng nó đẹp kia chứ? Bộ lông nó trông tầm thường quá! Hay là trước mặt đông
đủ quần thần nó sợ, tái sắc đi?
Thị tì cất tiếng
gọi:
– Hoạ mi ơi! Hoàng
đế muốn nghe hoạ mi hót đấy.
– Rất vui lòng!
Hoạ mi trả lời.
Và cất tiếng hót
thánh thót mê hồn.
Quan thị lang
khen:
– Nghe trong như
những tiếng nhạc bằng pha lê. Cái cổ họng nó xinh xắn cứ phập phồng. Thế mà
chưa bao giờ được nghe hoạ mi hót cũng tiếc thật. Vào hoàng cung chắc nó sẽ
được triều đình và hoàng gia nhiệt liệt hoan nghênh.
Tưởng hoàng đế có
mặt ở đấy, hoạ mi hỏi:
– Tôi có phải hót
lần nữa cho thánh thượng nghe không?
Quan thị lang nói:
– Hoạ mi ơi! Người
hãy theo chúng ta về cung hót cho Hoàng đế mê say.
– Giọng hót của
tôi ở chốn rừng này, dưới vòm cây này, mới là hay nhất.
Hoạ mi nói thế,
nhưng khi biết Hoàng đế muốn nó đến hót tại hoàng cung, nó cũng vui lòng đi
theo.
Ở hoàng cung người
ta đã chuẩn bị tiếp thật long trọng.
Hàng ngàn cây đèn bằng vàng sáng chói trên sân rồng và trên các bệ bằng sứ. Hàng hiên rực rỡ những chậu hoa hiếm thấy, chuông bạc ngân vang mỗi khi gió thoảng nhẹ.
Chính giữa đại diện, nơi Hoàng đế ngự có để sẵn một cành cây bằng vàng cho chim đến đậu. Văn võ bá quan tề tựu đông đủ; cả cô thị tì mới được phong chức đầu bếp, cũng được phép đến nấp nghe sau cánh cửa. Các quan đều mặc phẩm phục, chăm chú chiêm ngưỡng con chim màu xám đang líu lo trên cành vàng.
Hoạ mi hót hay đến
nỗi Hoàng đế xúc động, sụt sùi, nước mắt giàn giụa. Người rất hài lòng, truyền
đeo chiếc thẻ bà bằng vàng vào cổ chim để thưởng công. Nhưng hoạ mi khước từ
nói:
– Như thế này là
vinh dự cho tôi lắm rồi! Được thấy những giọt nước mắt của Hoàng đế nhỏ khi
nghe tôi hót là một ân huệ lớn đối với tôi.
Hoạ mi lại cất
tiếng hót êm đềm thấm thía như để tạ ơn.
Các bà phu nhân
thì thào với nhau:
– Không còn gì
tuyệt bằng.
Có bà còn ngậm tí
nước vào miệng, khẽ lấy giọng ro ro trong cổ bắt chước tiếng chim. Trong bụng
nghĩ cứ làm như thế giọng các bà sẽ biến thành giọng hoạ mi.
Ngay cả các nữ tì,
thị vị, những người khách khó tính nhất cũng nhiệt liệt ca ngợi giọng hót của
hoạ mi.
Như vậy hoạ mi
được cả triều đình và hoàng gia ca ngợi.
Hoàng đế truyền ban cho hoạ mi một chiếc lồng sơn son treo trong cung, chim được phép ra ngoài mỗi ngày hai lần mỗi đêm một lần. Mỗi khi ra ngoài chim được mười hai quan hầu đi theo, mỗi người nâng một sợi tơ buộc vào chân chim. Kiểu du ngoạn như vậy, hoạ mi chẳng thích thú gì.
Cả kinh thành náo nức về con chim. Ai đẻ con cũng muốn đặt tên là hoạ mi, kể cả những đứa có giọng khàn khàn.
Một hôm Hoàng đế nhận được một gói gửi đến bên ngài đề hai chữ “Hoạ mi”.
Hoàng đế mở gói,
bụng nghĩ chắc lại là một quyển sách nói về chim Hoạ mi.
Nhưng không phải.
Trong gói lại là một con hoạ mi nhân tạo, giống hệt con hoạ mi thật, mình, dát
đầy kim cương, ngọc xanh ngọc đỏ. Hễ vặn máy chim lại hót lên như hoạ mi thật,
cái đuôi vẫy vẫy óng ánh sợi vàng sợi bạc. Cổ chim hoạ mi đeo một cái vòng,
trên khắc dòng chữ:
“Tôi là hoạ mi của
Hoàng đế Nhật Bản, tôi chưa sánh được với Hoạ mi của hoàng đế Trung Hoa”.
Cả triều đình reo
lên:
– Tuyệt quá!
Hoàng đế phong cho
người mang hoạ mi giả một chức vị cao và ban thưởng.
Triều thần có
người bàn cho hai con chim cùng hót, để được nghe một bản song ca của hai con
chim hoạ mi tuyệt diệu.
Người ta đã thử
nhưng không được, vì con chim hoạ mi thật hót một kiểu riêng của nó, còn hoạ mi
giả cứ hót theo nhịp ba.
Quan chưởng nhạc
đã biện hộ cho hoạ mi máy nói rằng nó hót không sai đâu, rất đúng nhịp, tôi
cũng thường dạy trên lớp như thế.
Nghe quan chưởng
nhạc nói vậy, người ta bèn cho chim giả hót một mình. Nó hót rất hay, chẳng kém
gì chim thật, lại đẹp nữa, lúc nó hót cứ lóng lánh như nạm kim cương.
Nó có thể hót
thông luôn một lúc ba mươi lần mà vẫn hay, người nghe không thấy chán, vẫn cứ
muốn nghe nữa.
Nhưng Hoàng đế
truyền để chim thật hót một lúc.
Nhưng nhìn trước nhìn sau chẳng thấy chim thật. Thì ra trong lúc mọi người mải mê nghe chim giả hót thì chim thật đã bay về chốn rừng xanh.
Hoàng đế sửng sốt:
– Thế là thế nào?
Quần thần tỏ vẻ
tức giận, kết tội chim vong ân bội nghĩa. Cũng có người an ủi như vậy còn là
may vì còn giữ được con hay nhất.
Thế là chim giả
lại phải hót, có một bài mà nó cứ hót đi hót lại đến mấy chục lần.
Quan chưởng nhạc
hết lời ca tụng chim máy, quan quả quyết nó hơn hẳn chim thật, không chỉ vì nó
có bộ lông đẹp mà chính vì tài nghệ của nó.
– Muôn tâu bệ hạ
quan chưởng nhạc trình lên Hoàng đế
với con chim thật, chẳng ai biết được nó
sẽ hót bài gì; nhưng với con chim máy thì các bài hót được sắp xếp theo một
trật tự nhất định, cứ mở máy các bài sẽ lần lượt hót lên. Cứ việc tháo máy ra,
xem các bánh xe sắp đặt thế nào thì hiểu được cách chuyển động của máy và cách
phát ra tiếng hót.
Mọi người tán
thành ý kiến của quan chưởng nhạc.
Hoàng đế phán rằng phải để dân chúng được nghe chim máy hót, nên chủ nhật quan Chưởng nhạc đem chim máy cho dân chúng nghe.
Dân chúng được
nghe hoạ mi hót, ai cũng tấm tắc khen, sau mỗi bài mọi người lại chỉ tay lên
trời, lắc đầu kêu “ồ”!
Nhưng có một anh thuyền chài nghèo, đã nhiều lần được nghe hoạ mi hót, lại nói như thế này.
– Khá hay đấy! Khá
giống hoạ mi thật đấy! Nhưng nghe như còn thiếu một cái gì ấy.
Vậy là chim thật
đã ra khỏi hoàng cung; chim máy được đưa lên địa vị độc tôn.
Người ta đặt nó
trên một đệm gấm, bên cạnh giường ngự, xung quanh xếp đầy những bội tinh, châu
báu, vàng ngọc là những thứ chim được ban thưởng. Nó được hoàng đế phong cho
chức tước cao quý. Về ngôi thứ lâm triều, chim được xếp hàng đầu, bên trái, là
thứ bậc cao nhất triều đình.
Quang chưởng nhạc
viết một pho sách mười lăm chương ca tụng chim hoạ mi máy, lời lẽ uyên bác, cao
siêu. Ai đọc bộ sách ấy cũng gật gù tỏ ra thông hiểu, để khỏi mang tiếng dốt
nát.
Sau một năm, Hoàng
đế ,triều thần, và cả nước đều thuộc lòng những bài do chim máy hót. Người ta
có thể đồng ca với chim. Từ Hoàng đế đến chú bé ngoài phố cũng biết hót.
Rõ thật là hay!
Nhưng một hôm,
chim máy đang hót cho Hoàng đế nghe thì bỗng có tiêng kêu đánh sạch trong bụng
chim. Dường như có cái gì bị gẫy, các bánh xe quay loạn xạ nghe xoàn xoạt, rồi
chim ngừng hót.
Hoàng đế truyền
gọi quan ngự y đến bắt mạch chữa cho chim. Nhưng quan ngự y từ chối vì không
thuộc chuyên môn của người. Triều đình phải cho gọi một thợ chữa đồng hồ đến.
Anh thợ đồng hồ tháo tung cỗ máy xem xét nói rằng các bánh xe mòn nhiều, không
có đồ thay; chỉ có thể lắp lại dùng tạm, mỗi năm chỉ được cho chim hót một lần.
Nghe tin thần dân cả nước bàng hoàng. Tiếng chim máy hót bây giờ nghe rèn rẹt,
nhưng quan chưởng nhạc vẫn khăng khăng rằng tiếng chim máy hót vẫn du dương như
trước.
Năm năm sau, nhân
dân trong nước nghe một tin dữ. Hoàng đế muôn vàn kính yêu của họ lâm bệnh
nặng, không cứu chữa được. Đình thần đã chọn người kế vị. Dân chúng nhớn nhác
đến dinh quan thị lang hỏi thăm tin tức.
Hoàng đế tái ngắt,
giá lạnh trong long sàng. Văn võ bá quan tưởng người đã băng hà rối rít, xun
xoe quanh vị vua mới. Tróng khi đó thị vị và nữ tì vui chơi, thoả thích chuyện
gẫu và uống nước chè.
Hoàng đế đáng
thương đang hấp hối, người chỉ còn thoi thóp thở.
Cảm thấy có vật gì
đè lên ngực, người mở mắt và nhìn thấy thần chết đang cười với người. Thần chết
đã lột mũ miện của người, một tay cầm xạ kích một tay cầm hoàng kỳ. Từ các nếp
màn che quanh long sàng ló ra những cái đầu lâu kỳ quái; có những cái trông gớm
ghiếc, lại có những cái trông nhân từ. Đó là công đức và tội lỗi của Hoàng đế
hiện về trong khi thần chết đè nặng lên trái tim người.
– Còn nhớ không?
Nhà vua còn nhớ không?
Cái đầu lâu lần
lượt hỏi tội nhà vua. Chúng kể ra không biết bao nhiêu là tội, khiến nhà vua
toát hết cả mồ hôi và kêu lên:
– Nhưng ta đâu có
biết những chuyện ấy?
Rồi ngài hô:
– Cử nhạc lên! Khua trống cái lên! Ta không muốn nghe những lời ma quái nữa!
Mặt ma vẫn cứ trơ
trơ, còn thần chết thì vẫn lắc lư cái đầu.
Hoàng đế lại thét
lên:
– Cử nhạc! Cử nhạc
mau! Chim vàng thân yêu! Hãy hót đi! Hót lên! Ta sẽ ban thưởng cho người vàng
bạc, châu báu và chiếc bài vàng. Hót lên! Hót lên đi!
Nhưng chẳng có ai
vặn máy, nên chim cứ im lìm. Còn thần chết thì vẫn giương đôi mắt thao láo,
trống hốc, nhìn chằm chằm Hoàng đế.
Giữa lúc đó, từ
ngoài cửa sổ nổi lên tiếng hót tuyệt vời. Chim hoạ mi bé nhỏ đã từ rừng xanh bay
về đậu trên cành cây ngoài vườn. Nghe tin Hoàng đế ốm nặng, chim đã bay về mang
lại cho người nguồn sinh lực bằng tiếng hót của mình.
Tiếng hót của hoạ
mi vang lên, bóng ma tan dần, máu lại lưu thông trong huyết quản của nhà vua.
Thần chết cũng phải lặng đi trước tiếng hót của hoạ mi, rồi lại khuyến khích:
– Cứ hót đi! Hoạ
mi! Cứ hót đi!
– Được! nhưng phải
trao lại kiếm vàng và mũ miện cho Hoàng đế!
Sau mỗi bài hót
của chim, thần chết lại trao trả một bảo vật. Chim tiếp tục hót, ca ngợi cảnh
thanh bình nơi nghĩa trang đầy hoa thơm, cỏ lạ. Thần chết không cầm nỗi lòng
mong muốn trở lại khu vườn của mình, đã hoá thành một đám mấy trắng bay qua cửa
sổ và biến mất.
Hoàng đế reo lên:
– Cảm ơn chim! Cảm
ơn chim yêu quí! Ta đã nhận ra hoạ mi rồi. Ta đã vô tình để chim ra khỏi hoàng
cung, vậy mà chim vẫn quay về, lại giúp ta xua đuổi tà ma, cứu ta ra khỏi tay
thần chết. Ơn ấy không bao giờ ta quên.
Hoạ mi đáp:
– Nhà vua ban
thưởng cho chim nhiều rồi. Những giọt nước mắt, nhà vua nhỏ lần đầu tiên nghe
chim hót, chim không bao giờ quên cảnh tượng ấy. Đối với một ca sĩ, không có
vàng bạc châu báu nào quý giá bằng. Bây giờ xin Hoàng đế yên nghỉ để hoạ mi hót
cho người nghe cho mau bình phục.
Rồi hoạ mi lại hót, hoàng đế lại thiếp đi trong giấc ngủ hồi sinh êm đềm.
Lúc ánh bình minh
chiếu qua cửa sổ rọi tới long sàng, nhà vua tỉnh giấc trong người sảng khoái vô
cùng. Chung quanh chẳng có ai đến hầu, vì họ yên trí vô nhà vua đã băng hà. Duy
chỉ có hoạ mi vẫn một mình líu lo bên cạnh Hoàng đế.
Hoàng đế bảo chim:
– Từ nay hoa mi
luôn ở bên ta để hót cho ta nghe, còn con chi giả ta sẽ đập tan thành trăm
mảnh.
Hoạ mi vội can:
– Xin nhà vua đừng
làm như vậy. Chim máy đã làm hết sức của nó, nên giữ nó lại. Còn tôi, tôi không
quen sống trong hoàng cung. Xin nhà vua cho phép tôi về rừng, chiều chiều tôi
sẽ bay lại đây, đậu trên cành cây, trước cửa sổ này để hót cho nhà vua nghe.
Chim sẽ hót lên cuộc đời của những kẻ sung sướng nhưng cuộc đời cũng như cuộc
đời của những người đau khổ. Chim sẽ hót lên những điều tốt cũng như những điều
xấu người ta chung quanh nhà vua. Tiếng hót của hoạ mi bé nhỏ này sẽ lọt tới
những người dân chài nghèo khổ, của những nông dân bần hàn, đến tận những nơi
xa hoàng đế và triều đình. Hoạ mi kính trọng tấm lòng nhà vua hơn cả ngai vàng,
mặc dầu ngai vàng là biểu hiện thiêng liêng.
Chim sẽ đến, sẽ
hót, nhưng chỉ xin nhà vua một điều:
– Chim muốn xin gì
trẫm cũng ban
nhà vua nói và đứng dậy ghi chặt thanh kiếm nạm ngọc quí vào
ngực.
– Chim chỉ xin bệ
hạ một điều là đừng nói cho bất cứ ai biết rằng bệ hạ có một con chim nhỏ đã
tâu lên cho bệ hạ biết tất cả mọi điều. Như thế mọi việc sẽ êm đẹp.
Nói rồi chim cất
cánh bay đi.
Lúc ấy triều thần
bước vào. Họ yên trí hoàng đế đã băng hà. Nhưng mọi người sửng sốt thấy nhà vua
đứng dậy quay về phía họ mà phán rằng:
– Chào các khanh!
No comments
Post a Comment