ÁNH TRĂNG - CHƯƠNG 07 - NATSUKI MAMIYA - LIGHT NOVEL
ÁNH TRĂNG
Tác giả: NATSUKI MAMIYA
Thể loại: Light Novel
Nguồn: diendanlequydon.com
Bản dịch của Hako-chan (c1-c7) và Shindo (c8-hết)
Bản dịch của Hako-chan (c1-c7) và Shindo (c8-hết)
Chương 7: Sinh Mệnh 3
Họ đánh giá bố Tsukimori rất tốt.
Đầu tiên họ nói về ngoại hình của ông ấy, điều này cũng dễ hiểu bởi đối tượng đang được đề cập chính là bố của Tsukimori. Chỉ cần liếc nhìn di ảnh cũng thấy ông trông hệt như một diễn viên điện ảnh, nên không khó lí giải tại sao phụ nữ lại có ấn tượng tốt với ông đến thế.
Sau đó, họ nhắc đến tình hình tài chính của công ty và gia đình bố Tsukimori. Dù thuộc loại doanh nghiệp vừa và nhỏ, việc kinh doanh rất thuận lợi, vậy nên gia cảnh của họ cũng rất tốt. Dường như ngôi nhà họ đang ở mới được xây lại hai năm trước, nghe nói thiết kế rất ấn tượng xứng với vị thế của một giám đốc công ty kiến trúc.
Cuối cùng, họ nói tới chuyện riêng của nhà Tsukimori. Cha mẹ cô ta đều là người hòa đồng và cư xử rất tốt với xóm giềng. Họ cũng nhắc đến Tsukimori, khen cô ta vừa xinh xắn mà lại biết lễ nghĩa.
Tôi không khỏi thở dài.
Thú thật, tôi thấy vui vì có được thông tin mới, nhưng chúng lại chẳng thể kích thích trí tưởng tượng của tôi. Bài báo đã khiến tôi quá hào hứng và hết sức mong đợi đám tang hôm nay.
Hít một hơi thật sâu, tôi cảm nhận không khí yên lặng của căn phòng.
Sau khi đã phấn chấn lại, tôi thả mình vào bầu không khí yên tĩnh. Dù sao, đây cũng là một đám tang đầy hứa hẹn! Sẽ rất phí nếu không nhân dịp này mà quan sát mọi người.
Không việc gì phải vội. Cuộc chơi này càng dài hơn, sự thú vị sẽ càng lớn hơn.
Khi nhìn về phía bàn thờ, tôi nhận ra mẹ Tsukimori đang khóc nức nở.
Tiếng khóc của bà làm cho mọi phụ nữ xung quanh đều sụt sùi. Nhân tiện, Usami bên cạnh tôi cũng đang khóc.
Vậy mà, chẳng có lấy một giọt nước mắt trên mặt Tsukimori.
Cô ta chỉ nhìn chăm chăm vào bàn thờ.
Với chiếc váy tang màu đen làm nhấn mạnh làn da trắng trẻo, dường như Tsukimori đang tỏa sáng. Trên cả người quá cố, trên cả bàn thờ được trang trí xa hoa, trên cả bà mẹ và trên cả tất thảy những người khác, Tsukimori và sự im lặng của cô ta lấn át tất cả.
Lúc này, tôi bỗng thấy Tsukimori như ánh trăng sáng giữa đêm khuya.
Xinh đẹp đến mê người.
Đến giờ ra quan. Cỗ xe tang phát ra tiếng còi rền rĩ, chầm chậm đi xa khỏi tầm mắt của những người dự lễ tang.
Thân nhân của người quá cố, gồm cả Tsukimori, tạm rời khỏi hội trường để đến lò hỏa táng. Ba người chúng tôi muốn nói vài lời với Tsukimori, vậy nên mới nán lại thêm chút nữa.
“Hai em đói rồi phải không? Để thầy đãi hai em bữa trưa, mà nhớ giữ bí mật với các bạn khác đấy.”
“Yay! Tuyệt quá ha Nonomiya?” Usami hồn nhiên reo lên. Vậy ra đây chính là trạng thái “quay ngoắt 180 độ” nổi tiếng của phụ nữ.
Dù sao, thích thú với hai chữ “bí mật”, tôi cũng vui vẻ chấp nhận lời mời của thầy.
Vài phút sau, chúng tôi ăn mì ramen ở một quán gần nhà tang lễ.
“–Hai em vẫn còn trẻ nên có lẽ chưa hiểu được, nhưng cái chết là một phần không tránh khỏi của cuộc sống,” Thầy Ukai đột nhiên cất lời, cặp mắt kiếng của thầy còn đang phủ một lớp hơi nóng. “Dù nói thế này là có lỗi với Tsukimori, nhưng thầy vẫn muốn các em ghi nhớ mình đã trông thấy nỗi đau rất hiếm gặp mà một người bạn mất cha phải gánh chịu, và tự hiểu ra điều gì đó.”
Usami gật đầu nhiệt thành, trên miệng còn đang cắn cả đống mì như một con sóc háu ăn.
“Quả là vậy. Em đã được nhắc rằng sinh mệnh của chúng ta chỉ có giới hạn – và chính vì thế, cuộc sống lại càng đáng quý.”
Đi cùng thầy chủ nhiệm, tôi chọn lựa kỹ lưỡng từng câu chữ để nói ra cảm nhận của mình.
“Nonomiya, cậu giỏi quá,” Usami tròn mắt khen tôi, vẫn đang nhai mì rau ráu.
“Tất nhiên. Tớ đâu như cậu, chỉ biết khóc sướt mướt cả buổi.”
“T-Tớ cũng ngẫm nghĩ được nhiều chuyện chứ bộ!”
“Ví dụ xem?”
“Ơ? À, ừm, như tớ thấy thương bạn ấy chẳng hạn…”
“Còn gì nữa?”
“…Nh-như tớ thấy thương bạn ấy…?”
“Mới nghe rồi mà.”
“K-Không, đừng có hiểu lầm! Thực ra tớ cũng nghĩ đến nhiều thứ, nhưng tớ không giỏi biểu đạt thành lời như cậu!”
Thầy Ukai lắng nghe chúng tôi nói chuyện và bật cười.
“Được rồi, được rồi, chúng ta sẽ kết luận rằng cả hai em đều có những suy nghĩ của riêng mình. Nonomiya thì nghiêng về lý trí, còn Usami nghiêng về tình cảm, phải vậy không?”
Là một giáo viên, thầy đã đưa ra một tổng kết hoàn toàn chính xác.
Vì sinh mệnh là thứ hữu hạn, nó trở nên thú vị. Cái cảm giác kích thích khi không rõ đến lúc nào mình sẽ rời khỏi cõi trần khiến ta thấy được rằng “mình đang sống”.
Thoạt trông, có vẻ mâu thuẫn khi cái chết lại tôn vinh giá trị của sự sống, nhưng nghĩ kỹ lại thì việc này cũng hợp lý. Tôi còn có thể hiểu ra mọi chuyện trong thế gian đều hoạt động dựa trên cơ chế như vậy.
Và cũng chính lúc đó, bị kích thích bởi “công thức sát nhân” bí hiểm – tôi dám đoan chắc mình đang sống.
Chúng tôi chào Tsukimori khi cô ta quay lại hội trường.
Thầy Ukai an ủi xong, liền cam đoan với Tsukimori: “Em không phải lo chuyện ở trường. Cứ nghỉ ngơi và đi học lại khi nào tâm trạng thấy tốt hơn.”
“Cảm ơn thầy. Nhưng em định đi học lại vào ngày mốt rồi ạ, có lẽ đến trường sẽ khiến em mau quên hơn.” Cô ta cười buồn bã. “… Em có hơi lo khi để mẹ ở nhà một mình vì mẹ em đã bị chấn động rất lớn, nhưng các cô chú bác của bố mẹ đều bảo sẽ lo cho mẹ thay em.”
Tsukimori có vẻ tiều tụy. Thoạt nhìn hẳn là do thiếu ngủ.
Nhưng dù biết nghĩ như vậy là có tội, tôi không khỏi bị hấp dẫn bởi gương mặt trắng trẻo được chiếc váy tang nhấn mạnh trước mắt.
“Vậy à. Dù sao, em cũng đừng cố sức quá. Nếu có chuyện gì, cứ trao đổi với thầy.”
Thầy Ukai vỗ nhẹ lên vai Tsukimori.
“Mình cảm ơn hai bạn đã đến dự đám tang, Chizuru, Nonomiya-kun.”
“Mọi người trong lớp cũng rất lo cho cậu đấy.”
“Mình rất cảm động.”
“Youko-san…”
Usami lại muốn khóc nấc lên, chắc là xúc động trước biểu hiện kiên cường của Tsukimori.
Tôi lấy ngón tay khẽ ấn lên đầu cô ấy rồi nói: “Sao lại khóc? Không phải cậu muốn chia buồn cùng cậu ấy sao?”
“Ừ…,” Usami gật đầu, mắt ngấn lệ. “Ưm… Youko-san này, sau này khó cho cậu rồi, nhưng…. au ài có ho ậu ồi…”
Nói được nửa chừng, vì không kềm lại được nữa, Usami khóc thút thít.
Tsukimori liền quàng tay ôm gương mặt đang nức nở của Usami vào lòng, “Cảm ơn cậu, Chizuru. Mình rất vui khi thấy mọi người lo lắng cho mình như vậy.” Vuốt ve mái tóc của Usami như một người chị dễ mến, cô ta thì thầm, “… Mình nghĩ, nếu có ai đó lo lắng cho mình, đó là một hạnh phúc.” Và Tsukimori không ngừng thầm thì cảm ơn Usami.
Cô gái dịu dàng và yếu đuối ngày hôm đó, với tôi chẳng hề giống một kẻ đã lập ra kế hoạch giết người.
No comments
Post a Comment