CHƯƠNG 26 - GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - TRUYỆN NGÔN TÌNH
GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC
Tác giả: Tả Nhi Thiến
Thể loại: Ngôn tình
CHƯƠNG 26:
Mịch Nhi gật đầu, cùng Tiểu Hắc
lý luận nói: "Đúng là vậy! Ai lúc nhỏ mà trả giống con khỉ nhỏ, đến dì
Liên, chú Triển, anh Tiểu Bạch, em, còn có Tiểu Muội, và ngươi vợ tương lai của
em cũng thế đấy! Bây giờ ghét bỏ Dịch Nhi, chẳng lẽ về sau em cũng ghét bỏ vợ
mình hay sao!"
"Nếu như mà vợ tương lai của em có bộ dạng xấu như vậy, em sẽ không cưới cô ấy!" Tiểu Hắc chán ghét chỉ vào Dịch Nhi, "Dù sao xứng với em thì nhất định phải là siêu cấp đại mỹ nhân, em sẽ không cưới con khỉ nhỏ xấu như vậy!"
"Vậy cũng không nhất định!" Đôi mắt Mịch Nhi đảo vài vòng, nhìn Tiểu Hắc giậm chân phát điên, cô bé giảo hoạt hất cằm nói, "Chú Joe lớn lên rất trai đẹp, dì Joe vừa dịu dàng lại còn xinh đẹp, nhất định Dịch Nhi lớn lên cũng sẽ là siêu cấp đại mỹ nhân đấy! Cho nên cẩn thận khi em ấy trưởng thành sẽ mê chết em, đến lúc đó xem chị cười nhạo em như thế nào--"
"Không thể nào!" Tiểu Hắc lên tiếng phủ nhận, "Tuyệt đối không thể nào, chỉ bằng con khỉ nhỏ này, làm sao có thể mê chết em --"
"Mấy đưa đừng tranh cãi nữa --" thấy ba đứa càng ngày càng lớn tiếng, Mục Thần ngồi ở một bên đi tới, nhẹ nhàng cốc đầu mỗi đứa tiểu quỷ một cái, "Cẩn thận làm Dịch Nhi thức giấc, con bé khóc lên thì các con biết dỗ em sao!"
Vừa dứt lời, Dịch Nhi trên giường đã hít cái mũi nhỏ, mặt nhăn thành một nắm, khóc lớn: "Ô oa -- oa oa --"
"A a a!" Ba đứa trẻ bịt lấy lỗ tai nhảy lên, đúng là ma âm chui vào lỗ tai, thật là tiếng khóc đáng sợ!
"Làm sao vậy làm sao vậy?" Thật may, lúc này Tố Tâm và Joe đã trở lại, vừa nghe thấy tiếng Dịch Nhi khóc, cô lập tức chạy nhanh tới, "Mịch Nhi, nhất định là con lại trêu chọc Dịch Nhi --"
"Nếu như mà vợ tương lai của em có bộ dạng xấu như vậy, em sẽ không cưới cô ấy!" Tiểu Hắc chán ghét chỉ vào Dịch Nhi, "Dù sao xứng với em thì nhất định phải là siêu cấp đại mỹ nhân, em sẽ không cưới con khỉ nhỏ xấu như vậy!"
"Vậy cũng không nhất định!" Đôi mắt Mịch Nhi đảo vài vòng, nhìn Tiểu Hắc giậm chân phát điên, cô bé giảo hoạt hất cằm nói, "Chú Joe lớn lên rất trai đẹp, dì Joe vừa dịu dàng lại còn xinh đẹp, nhất định Dịch Nhi lớn lên cũng sẽ là siêu cấp đại mỹ nhân đấy! Cho nên cẩn thận khi em ấy trưởng thành sẽ mê chết em, đến lúc đó xem chị cười nhạo em như thế nào--"
"Không thể nào!" Tiểu Hắc lên tiếng phủ nhận, "Tuyệt đối không thể nào, chỉ bằng con khỉ nhỏ này, làm sao có thể mê chết em --"
"Mấy đưa đừng tranh cãi nữa --" thấy ba đứa càng ngày càng lớn tiếng, Mục Thần ngồi ở một bên đi tới, nhẹ nhàng cốc đầu mỗi đứa tiểu quỷ một cái, "Cẩn thận làm Dịch Nhi thức giấc, con bé khóc lên thì các con biết dỗ em sao!"
Vừa dứt lời, Dịch Nhi trên giường đã hít cái mũi nhỏ, mặt nhăn thành một nắm, khóc lớn: "Ô oa -- oa oa --"
"A a a!" Ba đứa trẻ bịt lấy lỗ tai nhảy lên, đúng là ma âm chui vào lỗ tai, thật là tiếng khóc đáng sợ!
"Làm sao vậy làm sao vậy?" Thật may, lúc này Tố Tâm và Joe đã trở lại, vừa nghe thấy tiếng Dịch Nhi khóc, cô lập tức chạy nhanh tới, "Mịch Nhi, nhất định là con lại trêu chọc Dịch Nhi --"
Tố Tâm chạy gấp tới bên giường
trẻ, cô bỗng nhiên mất đi kiểm soát thân thể, trước mắt bỗng nhiên mờ nhạt, bước
chân cũng không vững, mềm nhũn ngã xuống đất.
"Mẹ!" Mịch Nhi nghẹn ngào kêu lên.
"Dì Tố!" Tiểu Bạch và Tiểu Hắc khẩn trương gọi.
"Tó Tâm!" Joe chạy nhanh về phía trước, muốn đỡ Tố Tâm đang ngã.
Nhưng trước khi Tố Tâm ngã, Mục Thần đã tiến bộ nhanh tay lẹ mắt ôm lấy người cô. Mục Thần nhẹ nhàng đỡ lấy Tố Tâm, lắc lắc bả vai cô gọi: "Tố Tâm, em làm sao vậy?"
Mịch Nhi và nhóm Tiểu Bạch cũng chạy tới: "Mẹ (dì), mẹ mau tỉnh lại đi!"
"Sắc mặt cô ấy tái nhợt quá, có phải bởi vì vừa xuống máy bay, đã tập chung tinh lực cho cuộc phẫu thuật, cho nên cô ấy mới mệt mỏi mà té xỉu không--" Joe có chút áy náy nói, "Trước mắt anh hãy đưa Tố Tâm về phòng đi, tôi sẽ gọi bác sĩ khác trong căn cứ tới kiểm tra thân thể cho cô ấy--"
Mục thần gật đầu, ôm ngang Tố Tâm lên, đi theo Mịch Nhi dẫn đường, vội vàng đi trở về phòng.
"Mẹ!" Mịch Nhi nghẹn ngào kêu lên.
"Dì Tố!" Tiểu Bạch và Tiểu Hắc khẩn trương gọi.
"Tó Tâm!" Joe chạy nhanh về phía trước, muốn đỡ Tố Tâm đang ngã.
Nhưng trước khi Tố Tâm ngã, Mục Thần đã tiến bộ nhanh tay lẹ mắt ôm lấy người cô. Mục Thần nhẹ nhàng đỡ lấy Tố Tâm, lắc lắc bả vai cô gọi: "Tố Tâm, em làm sao vậy?"
Mịch Nhi và nhóm Tiểu Bạch cũng chạy tới: "Mẹ (dì), mẹ mau tỉnh lại đi!"
"Sắc mặt cô ấy tái nhợt quá, có phải bởi vì vừa xuống máy bay, đã tập chung tinh lực cho cuộc phẫu thuật, cho nên cô ấy mới mệt mỏi mà té xỉu không--" Joe có chút áy náy nói, "Trước mắt anh hãy đưa Tố Tâm về phòng đi, tôi sẽ gọi bác sĩ khác trong căn cứ tới kiểm tra thân thể cho cô ấy--"
Mục thần gật đầu, ôm ngang Tố Tâm lên, đi theo Mịch Nhi dẫn đường, vội vàng đi trở về phòng.
Trong căn cứ, một bác sĩ đang
cẩn thận kiểm tra cho Tố Tâm, mới nói với Mục Thần và đám Mịch Nhi đang nóng lòng
vây trước giường bệnh: "Thân thể Tố Tâm không có vấn đề gì lớn, chỉ là có
chút mệt nhọc, nghỉ ngơi một chút là được rồi. Nhưng mà trong lúc cô ấy mang
thai, tại sao lại không cẩn thận như thế--"
Không đợi bác sĩ nói xong, Sắc mặt Mục Thần trở nên khó coi: "Cô ấy-- mang thai! Ông nói. . . . . . Nói Tố Tâm đang mang thai!"
"Thiệt hay giả vậy! Mẹ thật sự mang thai bảo bảo sao!" Mịch Nhi trợn tròn hai mắt, không thể tin được kêu lên.
Tiểu Bạch và Tiểu Hắc cũng bị hù sợ, Tiểu Bạch giương mắt sang dí Tố đang ngủ trên giường, lại nhìn sang chú Mục, không thể nào, trong thời gian nửa năm hai người như hình với bóng theo lời Mịch Nhi, không ngờ quan hệ của họ lại có tiến triển đến trình độ này!
Thật không ngờ, khi ở nhà họ Triển cậu chỉ nói chơi với Mịch Nhi một câu"Là dì Tố và chú Mục có em bé", không ngờ lại thành sự thật. . . . . .
Mọi người ở đây cũng bị tin tức dọa sợ, còn Tố Tâm mê mang tỉnh lại: "Uhm -- tôi bị sao vậy. . . . . ."
"Cô đã có thai hơn một tháng, vừa rồi bởi vì mệt nhọc quá độ cho nên hôn mê." Bác sĩ buồn cười nhìn biểu hiện giật mình trên mặt Tố Tâm, nói, "Cô đã sinh Mịch Nhi, bản thân lại là bác sĩ, tại sao thân thể thay đổi cũng không biết chứ? Nên giữ gìn cái gì chắc tôi không cần nhiều lời, chú ý nghỉ ngơi thật tốt!" Nói xong, bác sĩ cười đi ra ngoài.
Không đợi bác sĩ nói xong, Sắc mặt Mục Thần trở nên khó coi: "Cô ấy-- mang thai! Ông nói. . . . . . Nói Tố Tâm đang mang thai!"
"Thiệt hay giả vậy! Mẹ thật sự mang thai bảo bảo sao!" Mịch Nhi trợn tròn hai mắt, không thể tin được kêu lên.
Tiểu Bạch và Tiểu Hắc cũng bị hù sợ, Tiểu Bạch giương mắt sang dí Tố đang ngủ trên giường, lại nhìn sang chú Mục, không thể nào, trong thời gian nửa năm hai người như hình với bóng theo lời Mịch Nhi, không ngờ quan hệ của họ lại có tiến triển đến trình độ này!
Thật không ngờ, khi ở nhà họ Triển cậu chỉ nói chơi với Mịch Nhi một câu"Là dì Tố và chú Mục có em bé", không ngờ lại thành sự thật. . . . . .
Mọi người ở đây cũng bị tin tức dọa sợ, còn Tố Tâm mê mang tỉnh lại: "Uhm -- tôi bị sao vậy. . . . . ."
"Cô đã có thai hơn một tháng, vừa rồi bởi vì mệt nhọc quá độ cho nên hôn mê." Bác sĩ buồn cười nhìn biểu hiện giật mình trên mặt Tố Tâm, nói, "Cô đã sinh Mịch Nhi, bản thân lại là bác sĩ, tại sao thân thể thay đổi cũng không biết chứ? Nên giữ gìn cái gì chắc tôi không cần nhiều lời, chú ý nghỉ ngơi thật tốt!" Nói xong, bác sĩ cười đi ra ngoài.
"Đứa bé. . . . . Đứa bé
đã hơn một tháng --" Tố Tâm theo bản năng vuốt bụng, lẩm bẩm nói nhỏ,
"Thế nhưng, lại mang thai --"
Đứa bé đã hơn một tháng, như vậy nhất định là bởi lần ngoài ý muốn đó, chính là lần đầu tiên cô và Mục Thần vô ý lau súng cướp cò, hai người cũng đã ngậm miệng không muốn nhắc tới chuyện này. . . . . .
Chính là ngày, cô theo Mục Thần đi Australia công tác, không biết thế nào, bệnh của Mục Thần đã được chữa khỏi không ngờ tái phát, cô lại nóng nảy đi cởi quần áo của anh, cẩn thận quan sát bệnh trạng thứ đó, dưới tá dụng của dụng cụ và thuốc, cuối cùng anh ta lại "Trọng chấn oai phong" rồi.
Nhưng có lẽ bởi vì hai người đã chung đụng nửa năm, cho nên tình cảm băng sơn cũng đã tan rã, có lẽ bởi vì ánh đèn ngày đó quá mức mập mờ, cũng có lẽ bởi vì sau hai năm Mục Thần biết đến Mịch Nhi cũng không chơi bời, cô lại còn chữa khỏi bệnh chứng"Nhất Trụ Kình Thiên", hai người bị quỷ thần xui khiến thế nào lại tiếp tục làm vậy.
Cả đêm hoang lạc, đến ngày thứ hai hai người cũng đều lúng túng làm bộ như chưa từng xảy ra chuyện này, ai cũng không nghĩ đến, lần đầu tiên cô làm cùng đàn ông, thì đã mang thai. . . . . .
Nhất định Mục Thần sẽ coi chuyện đó là sự sỉ nhục? Anh lại còn căm hận cô, bất hạnh ý loạn tình mê mà đã xảy ra quan hệ, cô lại còn đúng dịp mang thai như vậy, anh cũng lại mở miệng bảo cô không xứng làm mẹ con anh, nhất định anh sẽ vô cùng oán hận—
Đứa bé đã hơn một tháng, như vậy nhất định là bởi lần ngoài ý muốn đó, chính là lần đầu tiên cô và Mục Thần vô ý lau súng cướp cò, hai người cũng đã ngậm miệng không muốn nhắc tới chuyện này. . . . . .
Chính là ngày, cô theo Mục Thần đi Australia công tác, không biết thế nào, bệnh của Mục Thần đã được chữa khỏi không ngờ tái phát, cô lại nóng nảy đi cởi quần áo của anh, cẩn thận quan sát bệnh trạng thứ đó, dưới tá dụng của dụng cụ và thuốc, cuối cùng anh ta lại "Trọng chấn oai phong" rồi.
Nhưng có lẽ bởi vì hai người đã chung đụng nửa năm, cho nên tình cảm băng sơn cũng đã tan rã, có lẽ bởi vì ánh đèn ngày đó quá mức mập mờ, cũng có lẽ bởi vì sau hai năm Mục Thần biết đến Mịch Nhi cũng không chơi bời, cô lại còn chữa khỏi bệnh chứng"Nhất Trụ Kình Thiên", hai người bị quỷ thần xui khiến thế nào lại tiếp tục làm vậy.
Cả đêm hoang lạc, đến ngày thứ hai hai người cũng đều lúng túng làm bộ như chưa từng xảy ra chuyện này, ai cũng không nghĩ đến, lần đầu tiên cô làm cùng đàn ông, thì đã mang thai. . . . . .
Nhất định Mục Thần sẽ coi chuyện đó là sự sỉ nhục? Anh lại còn căm hận cô, bất hạnh ý loạn tình mê mà đã xảy ra quan hệ, cô lại còn đúng dịp mang thai như vậy, anh cũng lại mở miệng bảo cô không xứng làm mẹ con anh, nhất định anh sẽ vô cùng oán hận—
Nghĩ tới đây, Tố Tâm hốt hoảng
ngẩng đầu lên, đôi mắt màu tím cố gắng cứng cỏi, cô nhìn thẳng Mục Thần, dứt
khoát nói: "Tôi muốn đứa bé này, anh không thể bắt tôi bỏ nó! Về sau tôi sẽ
nuôi dướng nó, anh không thích cũng không sao, về sau chúng tôi có thể không có
liên quan tới anh, sẽ không quấy rầy anh --"
"Người phụ nữ này, rốt cuộc em đang nghĩ gì vậy! Ai nói tôi không muốn đứa bé!" Vẻ mặt Mục Thần mới vừa hoảng hốt sau khi nghe thấy lời Tố Tâm, sắc mặt đen lại, "Đó là con của tôi, tại sao tôi lại muốn bỏ nó!Em lại còn dám nói nó và tôi không có liên quan thử xem, nếu như không có tôi, chẳng lẽ em là loài lưỡng tính có thể tự mình mang thai hay sao --"
"Mẹ, cha, này -- rốt cuộc chuyện này là thế nào . . . . . . Không phải kết hôn thì mới có thể sinh bảo bảo sao, chẳng lẽ hai người đã kết hôn sau lưng con--" Mịch Nhi nhíu mày lại, nghi ngờ hỏi.
Cô bé không hiểu gì, cô bé đọc truyện đều thấy sau khi kết hôn thì mới sinh con, còn mình là hạt giống đã được mẹ trọn lựa kĩ càng thì mới thụ tinh trong ống nghiệm, đương nhiên là ngoại trừ, nhưng nếu như bảo bảo trong bụng mẹ là của cha, thì như tính tình của cha thì nhất định sẽ không đồng ý làm thụ tinh ống nghiệm rồi, vậy cha mẹ có thể giống người bình thường, làm vợ chồng trước rồi mới sinh em bé?!
"Kết hôn. . . . . ." Mục Thần lặp lại hai chữ này một lần nữa, sau đó chợt lôi kéo Tố Tâm nói, "Đúng, chúng ta kết hôn đi, đứa bé này là của tôi, tôi muốn cho nó một gia đình ấm áp, chúng ta kết hôn đi!"
Tố Tâm thay đổi sắc mặt, tránh tay Mục Thần nói: "Tôi không muốn anh vì đứa bé mà kết hôn với tôi, trước kia Mịch Nhi mồ côi cha lớn lên, thì đứa bé này cũng có thể giống vậy --"
"Người phụ nữ này, rốt cuộc em đang nghĩ gì vậy! Ai nói tôi không muốn đứa bé!" Vẻ mặt Mục Thần mới vừa hoảng hốt sau khi nghe thấy lời Tố Tâm, sắc mặt đen lại, "Đó là con của tôi, tại sao tôi lại muốn bỏ nó!Em lại còn dám nói nó và tôi không có liên quan thử xem, nếu như không có tôi, chẳng lẽ em là loài lưỡng tính có thể tự mình mang thai hay sao --"
"Mẹ, cha, này -- rốt cuộc chuyện này là thế nào . . . . . . Không phải kết hôn thì mới có thể sinh bảo bảo sao, chẳng lẽ hai người đã kết hôn sau lưng con--" Mịch Nhi nhíu mày lại, nghi ngờ hỏi.
Cô bé không hiểu gì, cô bé đọc truyện đều thấy sau khi kết hôn thì mới sinh con, còn mình là hạt giống đã được mẹ trọn lựa kĩ càng thì mới thụ tinh trong ống nghiệm, đương nhiên là ngoại trừ, nhưng nếu như bảo bảo trong bụng mẹ là của cha, thì như tính tình của cha thì nhất định sẽ không đồng ý làm thụ tinh ống nghiệm rồi, vậy cha mẹ có thể giống người bình thường, làm vợ chồng trước rồi mới sinh em bé?!
"Kết hôn. . . . . ." Mục Thần lặp lại hai chữ này một lần nữa, sau đó chợt lôi kéo Tố Tâm nói, "Đúng, chúng ta kết hôn đi, đứa bé này là của tôi, tôi muốn cho nó một gia đình ấm áp, chúng ta kết hôn đi!"
Tố Tâm thay đổi sắc mặt, tránh tay Mục Thần nói: "Tôi không muốn anh vì đứa bé mà kết hôn với tôi, trước kia Mịch Nhi mồ côi cha lớn lên, thì đứa bé này cũng có thể giống vậy --"
Ở một bên nghe, Tiểu Bạch biết
hai người này có chuyện của người lớn, đã không phải là chuyện bọn chúng có thể
đứng xem, cậu lặng lẽ nói với Mịch Nhi và Tiểu Hắc: "Chúng ta ra ngoài trước
đi, để dì Tố và chú Mục nói chuyện một chút, chúng ta ở đây, có thể bọn họ có lời
khó nói."
Mịch Nhi bốc đồng lắc đầu: "Không cần, em muốn ở chỗ này!"
Tiểu Bạch tiến lên lôi kéo Mịch Nhi, nói bên tai cô bé: "Mịch Nhi, cùng anh ra ngoài, để dì và chú nói chuyện riêng đi. Tin tưởng anh, sẽ không có kết quả xấu, nếu như em ở đây, ngược lại có thể sẽ hỏng bét đấy --"
Theo như suy đoán của cậu, chú Mụcđã có thể làm dì Tố mang thai, thì nhất định là có tình cảm không thường với dì Tố. Mặc kệ bây giờ chú ấy vì dì Tố, hay là vì bảo bảo trong bụng, chú ấy đã nguyện ý cầu hôn, đã nói lên những lời thật lòng khi chung đụng với nhau, nguyện ý tiếp nhận dì Tố, nếu không thì sau chú ấy có thể lấy cuộc đời mình ra đảm bảo chứ!
Sau đó, chỉ cần bọn chúng đi ra ngoài, chờ chú Mục vừa đấm vừa xoa nói với dì Tố, thì nhất định dì Tố sẽ khuất phục đồng ý kết hôn với chú Mục Thần!
Mịch Nhi bốc đồng lắc đầu: "Không cần, em muốn ở chỗ này!"
Tiểu Bạch tiến lên lôi kéo Mịch Nhi, nói bên tai cô bé: "Mịch Nhi, cùng anh ra ngoài, để dì và chú nói chuyện riêng đi. Tin tưởng anh, sẽ không có kết quả xấu, nếu như em ở đây, ngược lại có thể sẽ hỏng bét đấy --"
Theo như suy đoán của cậu, chú Mụcđã có thể làm dì Tố mang thai, thì nhất định là có tình cảm không thường với dì Tố. Mặc kệ bây giờ chú ấy vì dì Tố, hay là vì bảo bảo trong bụng, chú ấy đã nguyện ý cầu hôn, đã nói lên những lời thật lòng khi chung đụng với nhau, nguyện ý tiếp nhận dì Tố, nếu không thì sau chú ấy có thể lấy cuộc đời mình ra đảm bảo chứ!
Sau đó, chỉ cần bọn chúng đi ra ngoài, chờ chú Mục vừa đấm vừa xoa nói với dì Tố, thì nhất định dì Tố sẽ khuất phục đồng ý kết hôn với chú Mục Thần!
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment