CHƯƠNG 25 - GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - TRUYỆN NGÔN TÌNH
GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC
Tác giả: Tả Nhi Thiến
Thể loại: Ngôn tình
CHƯƠNG 25:
Có thể cùng bọn họ chuyên tâm
nghiên cứu khoa học, thì những nhân viên nghiên cứu khoa học này đối với người
ngoài cũng rất lạnh lẽo.
Tiểu Bạch cực kỳ mẫn cảm phát giác, thỉnh thoảng đi trên hành lang sẽ thấy một vào ông già tóc trắng mặc áo choàng trắng, tất cả bọn họ đều đối với đoàn người làm ngơ, cho dù liếc thấy dì Tố Và Mịch Nhi sinh sống ở đây từ nhỏ, thì cũng không khiến họ chú ý.
Ở chỗ này, hình như chỉ có kiến thức và thành quả, những thứ khác cũng không phân biệt nặng nhẹ.
Có lẽ cũng chỉ có chỗ này, thì mới có thể bồi dưỡng ra được dì Tố lạnh lùng điên cuồng nghiên cứu khoa học, để dì ấy vì y học đã không tiếc bất kì thứ gì.
Nghĩ tới đây, Tiểu Bạch không khỏi may mắn, thật may là Mịch Nhi của cậu không có tính cách này!
Nhưng dì Tố định nuôi dưỡng con gái thế nào? Rõ ràng hoàn cảnh trong căn cứ vốn không có tình người, nhưng lại giáo dục ra một Mịch Nhi linh động hoạt bát, quả thật giống như biến dị . . . . . .
Tiểu Bạch cực kỳ mẫn cảm phát giác, thỉnh thoảng đi trên hành lang sẽ thấy một vào ông già tóc trắng mặc áo choàng trắng, tất cả bọn họ đều đối với đoàn người làm ngơ, cho dù liếc thấy dì Tố Và Mịch Nhi sinh sống ở đây từ nhỏ, thì cũng không khiến họ chú ý.
Ở chỗ này, hình như chỉ có kiến thức và thành quả, những thứ khác cũng không phân biệt nặng nhẹ.
Có lẽ cũng chỉ có chỗ này, thì mới có thể bồi dưỡng ra được dì Tố lạnh lùng điên cuồng nghiên cứu khoa học, để dì ấy vì y học đã không tiếc bất kì thứ gì.
Nghĩ tới đây, Tiểu Bạch không khỏi may mắn, thật may là Mịch Nhi của cậu không có tính cách này!
Nhưng dì Tố định nuôi dưỡng con gái thế nào? Rõ ràng hoàn cảnh trong căn cứ vốn không có tình người, nhưng lại giáo dục ra một Mịch Nhi linh động hoạt bát, quả thật giống như biến dị . . . . . .
Nhưng không chờ Tiểu Bạch trầm
tư suy nghĩ vấn đề này, thì bị một loạt tiếng chuông điện thoại thức tỉnh.
"Joe, em mới vừa đến căn cứ!" Tố Tâm nghe điện thoại, nhẹ nhàng nói, nhưng vừa nghe đối diện nói, giọng nói lập tức trở nên khẩn trương: "Cái gì? Anh nói sản phụ suất hiện triệu chứng sinh non sao? Nếu như cô ấy mang bệnh tim khi mang thai, thì bây giờ sinh non rất khó giải quyết. . . . . . Em biết rồi! Mọi người đưa cô ấy đến phòng thí nghiệm thứ ba, hãy bảo bác sĩ của căn cứ kiểm tra thế nào? Em sẽ chạy tới làm phẫu thuật! Anh yên tâm, chỉ cần có một tia hi vọng, em sẽ dùng hết sức mình giúp đỡ mẹ con bình an!"
Tố Tâm cúp điện thoại di động, chỉ kịp nói với Mịch Nhi: "Mẹ phải đi đỡ để cho bảo bảo rồi, Mịch Nhi, con mang bọn họ đi tới chỗ ở chúng ta đã xắp xếp trước, con còn nhớ rõ đường đi đúng không? Mẹ phải đi đây!" Nói xong, Tố Tâm liền chạy đi, chỉ vừa xoay người thì đã không thấy tăm hơi.
"Ai nha, hiện tại dì Joe sắp sinh rồi!" Mịch Nhi dậm chân, trong lòng cũng nóng nảy, cô bé xoay người nhìn mục Thần và Tiểu Bạch Tiểu Hắc nói, "Mẹ đã vội đi trước, muốn con mang mọi người tới chỗ ở . . . . . . Cha và anh Tiểu Bạch Tiểu Hắc có thể nghỉ ngơi, còn con sẽ tới phòng thí nghiệm xem bảo bảo ra đời. . . . . ."
"Chúng ta cùng nhau tới đó đi!" Trăm miệng một lời, Mục Thần và Tiểu Bạch Tiểu Hắc đồng thời lên tiếng.
Đôi mắt màu tím của Mịch Nhi chớp chớp, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn gật đầu, cô bé mang theo đoàn người chạy về căn phòng thí nghiệm thứ ba trong căn cứ, nơi đó chính là địa phương cất giữ tất cả thuốc mem, chuẩn bị chờ đợi để làm giải phẫu, cùng nhau nghênh đón sinh mệnh mới.
"Joe, em mới vừa đến căn cứ!" Tố Tâm nghe điện thoại, nhẹ nhàng nói, nhưng vừa nghe đối diện nói, giọng nói lập tức trở nên khẩn trương: "Cái gì? Anh nói sản phụ suất hiện triệu chứng sinh non sao? Nếu như cô ấy mang bệnh tim khi mang thai, thì bây giờ sinh non rất khó giải quyết. . . . . . Em biết rồi! Mọi người đưa cô ấy đến phòng thí nghiệm thứ ba, hãy bảo bác sĩ của căn cứ kiểm tra thế nào? Em sẽ chạy tới làm phẫu thuật! Anh yên tâm, chỉ cần có một tia hi vọng, em sẽ dùng hết sức mình giúp đỡ mẹ con bình an!"
Tố Tâm cúp điện thoại di động, chỉ kịp nói với Mịch Nhi: "Mẹ phải đi đỡ để cho bảo bảo rồi, Mịch Nhi, con mang bọn họ đi tới chỗ ở chúng ta đã xắp xếp trước, con còn nhớ rõ đường đi đúng không? Mẹ phải đi đây!" Nói xong, Tố Tâm liền chạy đi, chỉ vừa xoay người thì đã không thấy tăm hơi.
"Ai nha, hiện tại dì Joe sắp sinh rồi!" Mịch Nhi dậm chân, trong lòng cũng nóng nảy, cô bé xoay người nhìn mục Thần và Tiểu Bạch Tiểu Hắc nói, "Mẹ đã vội đi trước, muốn con mang mọi người tới chỗ ở . . . . . . Cha và anh Tiểu Bạch Tiểu Hắc có thể nghỉ ngơi, còn con sẽ tới phòng thí nghiệm xem bảo bảo ra đời. . . . . ."
"Chúng ta cùng nhau tới đó đi!" Trăm miệng một lời, Mục Thần và Tiểu Bạch Tiểu Hắc đồng thời lên tiếng.
Đôi mắt màu tím của Mịch Nhi chớp chớp, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn gật đầu, cô bé mang theo đoàn người chạy về căn phòng thí nghiệm thứ ba trong căn cứ, nơi đó chính là địa phương cất giữ tất cả thuốc mem, chuẩn bị chờ đợi để làm giải phẫu, cùng nhau nghênh đón sinh mệnh mới.
"Đến rồi, chính là chỗ
này!"
Mịch Nhi mang theo mọi người đi tới phòng thí nghiệm thì thấy chú Joe không ngừng loanh quanh trước cửa, Joe là một người luôn luôn có tinh thần sáng lạng thì bây giờ trên mặt viết đầy lo âu và nóng nảy, mái tóc màu vàng trên đầu thì giống như vừa mới đọ sức mà rối mù, nhưng ánh mắt thì nhìn chằm chú về phía phòng thí nghiệm, quả thật chính là mỏi mắt mong chờ trong lòng không yên.
Cô bé tiến lên ôm lấy cánh tay Joe, hỏi "Chú Joe, con đã trở về! Mẹ có ở bên trong không? Tình huống bây giờ thế nào!"
"Mịch Nhi. . . . . . Mịch Nhi, là con à. . . . ." Trên mặt Joe toàn là mồ hôi lạnh, cho dù thấy được Mịch Nhi mà mình luôn luôn cưng chiều, thì anh ta cũng không lộ ra nụ cười, "Tố Tâm đang ở bên trong phẫu thuật, tình huống cụ thể thế nào thì chú cũng không biết. . . . . . Cô ấy nói tốt nhất là chú không nên vào, tránh ảnh hưởng bọn họ phẫu thuật--"
"Hả, chú ở ngoài cửa chờ đợi mà đã lo lắng như vậy, thì đi vào nhìn thấy máu nhất định càng phiền toái . . . . . . Chú yên tâm, nhất định mẹ sẽ giúp bảo bảo và dì Joe bình an vô sự, chú yên tâm đi!" Mịch Nhi lôi kéo Joe ngồi ngồi xuống ghế dựa trước cửa, an ủi nói, "Thừa dịp lúc này cháu giới thiệu cho chú vài người có được hay không? Chú Joe, vị đẹp trai này chính là cha cháu Mục Thần, hai người này là anh Tiểu Bạch và Tiểu Hắc, còn cha, đây chính là người vẫn luôn chăm sóc con và mẹ, chú Joe--"
"À, là cha của Mịch Nhi sao--" Căn bản là Joe cũng không có chú ý tới sự giới thiệu của Mịch Nhi, vì tất cả tâm tư đều đặt lên trên người vợ con trong phong phẫu thuật, chỉ là chậm rãi trả lời, "Chào mọi người--"
Mịch Nhi mang theo mọi người đi tới phòng thí nghiệm thì thấy chú Joe không ngừng loanh quanh trước cửa, Joe là một người luôn luôn có tinh thần sáng lạng thì bây giờ trên mặt viết đầy lo âu và nóng nảy, mái tóc màu vàng trên đầu thì giống như vừa mới đọ sức mà rối mù, nhưng ánh mắt thì nhìn chằm chú về phía phòng thí nghiệm, quả thật chính là mỏi mắt mong chờ trong lòng không yên.
Cô bé tiến lên ôm lấy cánh tay Joe, hỏi "Chú Joe, con đã trở về! Mẹ có ở bên trong không? Tình huống bây giờ thế nào!"
"Mịch Nhi. . . . . . Mịch Nhi, là con à. . . . ." Trên mặt Joe toàn là mồ hôi lạnh, cho dù thấy được Mịch Nhi mà mình luôn luôn cưng chiều, thì anh ta cũng không lộ ra nụ cười, "Tố Tâm đang ở bên trong phẫu thuật, tình huống cụ thể thế nào thì chú cũng không biết. . . . . . Cô ấy nói tốt nhất là chú không nên vào, tránh ảnh hưởng bọn họ phẫu thuật--"
"Hả, chú ở ngoài cửa chờ đợi mà đã lo lắng như vậy, thì đi vào nhìn thấy máu nhất định càng phiền toái . . . . . . Chú yên tâm, nhất định mẹ sẽ giúp bảo bảo và dì Joe bình an vô sự, chú yên tâm đi!" Mịch Nhi lôi kéo Joe ngồi ngồi xuống ghế dựa trước cửa, an ủi nói, "Thừa dịp lúc này cháu giới thiệu cho chú vài người có được hay không? Chú Joe, vị đẹp trai này chính là cha cháu Mục Thần, hai người này là anh Tiểu Bạch và Tiểu Hắc, còn cha, đây chính là người vẫn luôn chăm sóc con và mẹ, chú Joe--"
"À, là cha của Mịch Nhi sao--" Căn bản là Joe cũng không có chú ý tới sự giới thiệu của Mịch Nhi, vì tất cả tâm tư đều đặt lên trên người vợ con trong phong phẫu thuật, chỉ là chậm rãi trả lời, "Chào mọi người--"
Mục Thần cũng không để ý Joe
đang hồn bay phách lạc, chỉ lo lắng vợ con khó sinh, dù long trời lở đất thì
cũng rất khó hấp dẫn được sự chú ý của anh ta, nên bây giờ Joe làm gì thì cũng
có thể được tha thứ.
Nhưng Mục Thần cũng hơi cảm thấy mất mát, vì loại cảm giác chờ đợi mẹ con bình an ở ngoài phòng sinh này, cho tới bây giờ anh cũng không được trải qua, cho dù con gái đã lớn.
Mục Thần đứng dậy khỏi ghế, nhìn thấy cảnh tượng hơi mờ phòng thí nghiệm,có một đám người mặc áo trắng giống nhau, đeo khẩu trang và bao tay bác sĩ, thế nhưng anh chỉ liếc mắt là đã nhận ra Tố Tâm.
Cô đang hết sức chuyên tâm phẫu thuật, ánh đèn trong phòng phẫu thuật soi sáng, khiến da cô còn thấy trong suốt hơn cả áo trắng, tay cô nắm con dao, thật là một khung cảnh nghệ thuật khó mà miêu tả. . . . . .
Trong khoảng thời gian ngắn, thậm chí anh có chút nhìn ngây người.
Cuộc phẫu thuật tiến hành hơn một giờ, cuối cùng, Tố Tâm tái mặt đi ra, cởi khẩu trang xuống, đối mặt với Joe lo lắng gật đầu cười nói: "Là con gái, mẹ con bình an, chúc mừng anh đã làm cha, Joe!"
Nhưng Mục Thần cũng hơi cảm thấy mất mát, vì loại cảm giác chờ đợi mẹ con bình an ở ngoài phòng sinh này, cho tới bây giờ anh cũng không được trải qua, cho dù con gái đã lớn.
Mục Thần đứng dậy khỏi ghế, nhìn thấy cảnh tượng hơi mờ phòng thí nghiệm,có một đám người mặc áo trắng giống nhau, đeo khẩu trang và bao tay bác sĩ, thế nhưng anh chỉ liếc mắt là đã nhận ra Tố Tâm.
Cô đang hết sức chuyên tâm phẫu thuật, ánh đèn trong phòng phẫu thuật soi sáng, khiến da cô còn thấy trong suốt hơn cả áo trắng, tay cô nắm con dao, thật là một khung cảnh nghệ thuật khó mà miêu tả. . . . . .
Trong khoảng thời gian ngắn, thậm chí anh có chút nhìn ngây người.
Cuộc phẫu thuật tiến hành hơn một giờ, cuối cùng, Tố Tâm tái mặt đi ra, cởi khẩu trang xuống, đối mặt với Joe lo lắng gật đầu cười nói: "Là con gái, mẹ con bình an, chúc mừng anh đã làm cha, Joe!"
"Hả -- thật sao!"
Joe kích động không có lời nào có thể miêu tả được, "Mẹ con bình an sao! vậy
anh có thể đi vào chưa, anh muốn nhìn mẹ con họ một chút!"
"Có thể."Tố Tâm mỉm cười, cũng gật đầu nói với Mịch Nhi đang chăm chú lắng nghe bên cạnh, "Con cũng có thể đi xem bảo bảo một chút, chỉ cần im lặng không được ầm ĩ đến dì Joe vừa làm phẫu thuật xong."
"Được ạ!" Mịch Nhi vui vẻ gật đầu, lôi kéo Tiểu Bạch và Tiểu Hắc chạy vào bên trong, "Bảo bảo là em gái, hì hì, em cũng có em gái! Chúng ta đi xem em ấy và người nhà có gì khác nhau--"
Joe ôm con mái mềm mại trắng nộn, nhìn cô bé híp mắt ngủ, lại nhìn sang người vợ đang nằm trên giường, nụ cười trên mặt quả thật rất ngốc, hạnh phúc không thể diễn tả.
"Cám ơn em, Tố Tâm! Nhờ có em kịp thời chạy tới, nếu không thì quả thật không biết thế nào. . . . . ." Joe cảm kích nói, "Căn cứ vẫn là không thể thiếu được bác sĩ giỏi nhất như em, em vất vả rồi --"
"Còn nói những lời này làm gì, bây giờ anh nên đặt tên cho bảo bảo trước." Tố Tâm cười nhẹ một tiếng, "Chúng ta thân như anh em, nói lời cám ơn thì để làm gì."
"Tên, đúng rồi, đặt tên!" Joe chợt tỉnh ra khi được nhắc nhở, cau mày suy nghĩ một hồi, nắm lấy tay vợ mình nói, "Con gái của chúng ta gọi là Dịch Nhi, tinh thần sáng láng, có được không?"
"Uhm." Cô vợ dịu dàng gật đầu, "Anh gọi gì thì gọi thế, gọi Dịch Nhi đi. . . . . ."
"Có thể."Tố Tâm mỉm cười, cũng gật đầu nói với Mịch Nhi đang chăm chú lắng nghe bên cạnh, "Con cũng có thể đi xem bảo bảo một chút, chỉ cần im lặng không được ầm ĩ đến dì Joe vừa làm phẫu thuật xong."
"Được ạ!" Mịch Nhi vui vẻ gật đầu, lôi kéo Tiểu Bạch và Tiểu Hắc chạy vào bên trong, "Bảo bảo là em gái, hì hì, em cũng có em gái! Chúng ta đi xem em ấy và người nhà có gì khác nhau--"
Joe ôm con mái mềm mại trắng nộn, nhìn cô bé híp mắt ngủ, lại nhìn sang người vợ đang nằm trên giường, nụ cười trên mặt quả thật rất ngốc, hạnh phúc không thể diễn tả.
"Cám ơn em, Tố Tâm! Nhờ có em kịp thời chạy tới, nếu không thì quả thật không biết thế nào. . . . . ." Joe cảm kích nói, "Căn cứ vẫn là không thể thiếu được bác sĩ giỏi nhất như em, em vất vả rồi --"
"Còn nói những lời này làm gì, bây giờ anh nên đặt tên cho bảo bảo trước." Tố Tâm cười nhẹ một tiếng, "Chúng ta thân như anh em, nói lời cám ơn thì để làm gì."
"Tên, đúng rồi, đặt tên!" Joe chợt tỉnh ra khi được nhắc nhở, cau mày suy nghĩ một hồi, nắm lấy tay vợ mình nói, "Con gái của chúng ta gọi là Dịch Nhi, tinh thần sáng láng, có được không?"
"Uhm." Cô vợ dịu dàng gật đầu, "Anh gọi gì thì gọi thế, gọi Dịch Nhi đi. . . . . ."
"Dịch Nhi, tên thật đáng
yêu!" Mịch Nhi cười cong mặt mũi, vung vẩy đôi tay nhỏ bé không ngừng kêu
la, "Cho con nhìn Tiểu Dịch Nhi một chút! Chú, để con ôm Mịch Nhi
đi!"
Joe cẩn thận để con gãi xuống giường trẻ con đã sớm chuẩn bị từ trước, vuốt mái tóc dài của Mịch Nhi nói: "Con cứ nhìn em như vậy thôi, im lặng một chút không được quấy rầy nhé."
"Mịch Nhi, Dịch nhi còn nhỏ, con không được bắt nạt em đâu. Mục Thần, anh ở đây trông mấy đứa nhé, bây giờ tôi và Joe muốn đưa mẹ Dịch Nhi sang phòng chăm sóc." Tố Tâm dặn dò, "Có một ít chuyện phải đi chuẩn bị, lát nữa chúng tôi sẽ tới."
Tố Tâm và Joe vừa rời đi, Mịch Nhi và Tiểu Bạch Tiểu Hắc vây quanh bên cạnh Dịch Nhi, anh một câu em một câu nhỏ giọng thảo luận.
Mịch Nhi nghiêng đầu hỏi: "Sao bộ dạng Dịch Nhi và Tiểu Muội không giống nhau chứ, thật kỳ lạ!"
"Hừ, cái con khỉ nhỏ này làm sao có thể so sánh với em gái em!" Tiểu Hắc hừ một tiếng, "Em gái nhà em chính là bạch ngọc đáng yêu vạn người mê, còn con khỉ nhỏ này nhiều nếp nhăn hồng hồng, không có xinh đẹp chút nào!"
"Tiểu Hắc, nói gì vậy!" Tiểu Bạch gõ đầu em trai, "Em và Tiểu Muội là sinh đôi, chẳng lẽ em lại còn nhớ bộ dạng em mình khi còn bé sao? Anh nói em biết...khi em mới vừa sinh ra cũng có rất nhiều nếp nhăn hồng hồng như vậy!"
Joe cẩn thận để con gãi xuống giường trẻ con đã sớm chuẩn bị từ trước, vuốt mái tóc dài của Mịch Nhi nói: "Con cứ nhìn em như vậy thôi, im lặng một chút không được quấy rầy nhé."
"Mịch Nhi, Dịch nhi còn nhỏ, con không được bắt nạt em đâu. Mục Thần, anh ở đây trông mấy đứa nhé, bây giờ tôi và Joe muốn đưa mẹ Dịch Nhi sang phòng chăm sóc." Tố Tâm dặn dò, "Có một ít chuyện phải đi chuẩn bị, lát nữa chúng tôi sẽ tới."
Tố Tâm và Joe vừa rời đi, Mịch Nhi và Tiểu Bạch Tiểu Hắc vây quanh bên cạnh Dịch Nhi, anh một câu em một câu nhỏ giọng thảo luận.
Mịch Nhi nghiêng đầu hỏi: "Sao bộ dạng Dịch Nhi và Tiểu Muội không giống nhau chứ, thật kỳ lạ!"
"Hừ, cái con khỉ nhỏ này làm sao có thể so sánh với em gái em!" Tiểu Hắc hừ một tiếng, "Em gái nhà em chính là bạch ngọc đáng yêu vạn người mê, còn con khỉ nhỏ này nhiều nếp nhăn hồng hồng, không có xinh đẹp chút nào!"
"Tiểu Hắc, nói gì vậy!" Tiểu Bạch gõ đầu em trai, "Em và Tiểu Muội là sinh đôi, chẳng lẽ em lại còn nhớ bộ dạng em mình khi còn bé sao? Anh nói em biết...khi em mới vừa sinh ra cũng có rất nhiều nếp nhăn hồng hồng như vậy!"
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment