CHƯƠNG 24 - GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - TRUYỆN NGÔN TÌNH
GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC
Tác giả: Tả Nhi Thiến
Thể loại: Ngôn tình
CHƯƠNG 24:
"Chúng ta không có đi
chơi, Tiểu Hắc, em đừng quấy rối!" Tiểu Bạch vừa gõ đầu em trai, lập tức mở
miệng từ chối, "Chỗ anh và Mịch Nhi muốn đi không phải là nơi mà ai cũng
có thể tùy tiện tới, em cứ ngoan ngoãn ở nhà đi!"
"Tại sao em không được!" Tiểu Hắc đẩy tay anh trai ra, mạnh miệng nói: " Quan hệ của em và Mịch Nhi cũng rất tốt, cũng không phải là người ngoài! Em cũng muốn đi tới căn cứ bí mật đó!"
"Tiểu Hắc, mặc dù chúng ta cũng rất thân thiết, nhưng em không thể tới căn cứ được. . . . . ." Mịch Nhi đứng ở bên cạnh Tiểu Bạch, khua tay dụ dỗ Tiểu Hắc nói, "Nếu như quan hệ của chúng ta với anh Tiểu Bạch, thì cũng không giống nhau, nên là người ngoài rồi"
"Tại sao vậy!" Tiểu Hắc suýt thì phát điên, khua miệng bực bội, "Anh trai và em đều cùng biết chị, trong học kỳ này em còn là bạn học của chị, thì sao chúng ta lại là người ngoài!"
"Bởi vì. . . . . . Bởi vì anh và Mịch Nhi sẽ trở thành người một nhà, lần này người một nhà chúng ta và dì Tố chú Mục Thần trở về căn cứ!" Khóe miệng Tiểu Bạch chứa đựng nụ cười, "Mịch Nhi sẽ phải dẫn theo người chồng tương lai là anh cùng đi, em thì sao? Em lấy thân phận gì đi!"
"Này Này! Anh cả, chị dâu, hai người đang muốn cười nhạo em trai độc thân này sao!" Tiểu Hắc dứt khoát châm chọc hai người, cậy mạnh nói, "Em vẫn muốn đi tới căn cứ kia, để đi tìm người vợ tương lại! Nhất định hai người phải mang em đi!"
"Cái gì, cái gì vậy? Mọi người đang nói gì vậy?" Giọng nói của ba người quá mức ồn ào, đã khiến em gái ở căn phòng cách vách cũng bị đánh thức, cô bé ngáp ngắn, dụi mắt đi vào trong phòng, "Anh cả, anh hai, hai người muốn đi đâu, em có thể đi cùng không?"
"Tại sao em không được!" Tiểu Hắc đẩy tay anh trai ra, mạnh miệng nói: " Quan hệ của em và Mịch Nhi cũng rất tốt, cũng không phải là người ngoài! Em cũng muốn đi tới căn cứ bí mật đó!"
"Tiểu Hắc, mặc dù chúng ta cũng rất thân thiết, nhưng em không thể tới căn cứ được. . . . . ." Mịch Nhi đứng ở bên cạnh Tiểu Bạch, khua tay dụ dỗ Tiểu Hắc nói, "Nếu như quan hệ của chúng ta với anh Tiểu Bạch, thì cũng không giống nhau, nên là người ngoài rồi"
"Tại sao vậy!" Tiểu Hắc suýt thì phát điên, khua miệng bực bội, "Anh trai và em đều cùng biết chị, trong học kỳ này em còn là bạn học của chị, thì sao chúng ta lại là người ngoài!"
"Bởi vì. . . . . . Bởi vì anh và Mịch Nhi sẽ trở thành người một nhà, lần này người một nhà chúng ta và dì Tố chú Mục Thần trở về căn cứ!" Khóe miệng Tiểu Bạch chứa đựng nụ cười, "Mịch Nhi sẽ phải dẫn theo người chồng tương lai là anh cùng đi, em thì sao? Em lấy thân phận gì đi!"
"Này Này! Anh cả, chị dâu, hai người đang muốn cười nhạo em trai độc thân này sao!" Tiểu Hắc dứt khoát châm chọc hai người, cậy mạnh nói, "Em vẫn muốn đi tới căn cứ kia, để đi tìm người vợ tương lại! Nhất định hai người phải mang em đi!"
"Cái gì, cái gì vậy? Mọi người đang nói gì vậy?" Giọng nói của ba người quá mức ồn ào, đã khiến em gái ở căn phòng cách vách cũng bị đánh thức, cô bé ngáp ngắn, dụi mắt đi vào trong phòng, "Anh cả, anh hai, hai người muốn đi đâu, em có thể đi cùng không?"
"Sao em lại đi ra ngoài
rồi!" Tiểu Bạch cùng Mịch Nhi đồng thời lo lắng kéo em gái ngồi xuống,
"Mấy ngày nay em đang phát sốt, nên nghỉ ngơi thật tốt--"
Tiểu Hắc cũng giúp em gái phủ thêm thảm mỏng, giựt giây nói: "Anh xem, Tiểu Muội cũng muốn đi, cho nên tất cả mọi người chúng ta cùng đi đi! Coi như bốn người cùng đi nghỉ phép, chỗ này cũng là một nơi đặc biệt dùng để nghỉ đông!"
"Không được! Một mình em nháo đủ rồi, làm sao em ấy có thể lặn lội đường xa. . . . . ."
Liên Hoa bất đắc dĩ nhìn bốn tiểu quỷ tranh chấp thành đoàn, không thể không lên tiếng khuyên can: "Các con, đừng tranh cãi nữa!"
Kéo tất cả lớn nhỏ mấy đứa tới, Liên Hoa nhức đầu day trán, tất cả mọi chuyện khiến cô hiểu rõ, sau đó bắt đầu nghiêm mặt sắp xếp: "Mịch Nhi muốn cùng cha mẹ trở về căn cứ đúng không? Tiểu Bạch con muốn cùng đi, nếu như mà bọn họ đồng ý, thì mẹ sẽ không có ý kiến, về phần Tiểu Hắc cũng giống vậy, nếu như con có thể lấy được đồng ý của họ, thì mẹ cũng không ngăn cản. Nhưng Tiểu Muội không thể đi, bệnh của con mới vừa chuyển biến tốt, không thể ra cửa!"
Cứ như vậy, Liên Hoa bố trí sắp xếp, cuối cùng Mịch Nhi Tiểu Bạch và Tiểu Hắc chơi cờ, cho đến khi Tố Tâm và Mục Thần trở lại thành phố K, quyết định những người cùng nhau trở về căn cứ: Mịch Nhi, Tiểu Bạch, và Tiểu Hắc!
Tiểu Hắc cũng giúp em gái phủ thêm thảm mỏng, giựt giây nói: "Anh xem, Tiểu Muội cũng muốn đi, cho nên tất cả mọi người chúng ta cùng đi đi! Coi như bốn người cùng đi nghỉ phép, chỗ này cũng là một nơi đặc biệt dùng để nghỉ đông!"
"Không được! Một mình em nháo đủ rồi, làm sao em ấy có thể lặn lội đường xa. . . . . ."
Liên Hoa bất đắc dĩ nhìn bốn tiểu quỷ tranh chấp thành đoàn, không thể không lên tiếng khuyên can: "Các con, đừng tranh cãi nữa!"
Kéo tất cả lớn nhỏ mấy đứa tới, Liên Hoa nhức đầu day trán, tất cả mọi chuyện khiến cô hiểu rõ, sau đó bắt đầu nghiêm mặt sắp xếp: "Mịch Nhi muốn cùng cha mẹ trở về căn cứ đúng không? Tiểu Bạch con muốn cùng đi, nếu như mà bọn họ đồng ý, thì mẹ sẽ không có ý kiến, về phần Tiểu Hắc cũng giống vậy, nếu như con có thể lấy được đồng ý của họ, thì mẹ cũng không ngăn cản. Nhưng Tiểu Muội không thể đi, bệnh của con mới vừa chuyển biến tốt, không thể ra cửa!"
Cứ như vậy, Liên Hoa bố trí sắp xếp, cuối cùng Mịch Nhi Tiểu Bạch và Tiểu Hắc chơi cờ, cho đến khi Tố Tâm và Mục Thần trở lại thành phố K, quyết định những người cùng nhau trở về căn cứ: Mịch Nhi, Tiểu Bạch, và Tiểu Hắc!
Trên máy bay trực thăng đang
đến căn cứ bí mật không có bất kỳ vệ tinh có thể tìm được, ba đứa trẻ và hai
người lớn cộng thêm người điều khiển ôn ào thì không lúc nào nhàn rỗi.
Tiểu Hắc lôi kéo Tiểu Bạch và Mịch Nhi chơi trò chơi tìm báu vật, cuối cùng từ lúc bắt đầu hưng phấn ra cửa chạy loạn cho nên mệt mỏi, Tiểu Bạch và Tiểu Hắc nằm xuống thì đã ngủ mất rồi. Bình thường bọn chúng cũng đều sẽ ngồi máy bay tư nhân đi chơi khắp nơi, chỉ là lần này không có cha mẹ đi cùng, lại còn đến nơi có chút thần bí, cho nên bọn chúng vui mừng bỏ đi giây cương, chỉ mới lúc đầu hưng phấn, sau đó cũng nhanh bình tĩnh lại.
Mịch Nhi bỏ lại hai người, chạy nhanh đi tìm Tố Tâm và Mục Thần, líu ríu không ngừng hỏi thăm cha mẹ không được gặp hơn nửa năm. Cô bé có quá nhiều chuyện muốn biết, những ngày tháng này bọn họ đã đi đâu, đã gặp được chuyện gì, có nhớ cô bé hay không. . . . . .
Vẫn hỏi tới cùng, cũng khiến cô bé hài lòng, sau đó Mịch Nhi hỏi đến trọng điểm: "Mẹ, con vẫn chưa kịp hỏi, chú Joe và dì Joe quen biết lúc nào vậy, tại sao đã có bảo bảo nhanh như vậy?"
"Mẹ cũng không biết, chỉ là chợt nhận được điện thoại của chú Joe, trực tiếp thông báo muốn mẹ trở về, nói rằng em bé của chú ấy không ổn. Về phần người mẹ là ai, bọn họ phát triển quan hệ lúc nào, thì chú ấy cũng không kịp nói cho mẹ biết. Vả lại, chúng ta đã rời khỏi căn cứ hai năm rồi, rất nhiều chuyện cũng đã thay đổi. . . . . ."
Tiểu Hắc lôi kéo Tiểu Bạch và Mịch Nhi chơi trò chơi tìm báu vật, cuối cùng từ lúc bắt đầu hưng phấn ra cửa chạy loạn cho nên mệt mỏi, Tiểu Bạch và Tiểu Hắc nằm xuống thì đã ngủ mất rồi. Bình thường bọn chúng cũng đều sẽ ngồi máy bay tư nhân đi chơi khắp nơi, chỉ là lần này không có cha mẹ đi cùng, lại còn đến nơi có chút thần bí, cho nên bọn chúng vui mừng bỏ đi giây cương, chỉ mới lúc đầu hưng phấn, sau đó cũng nhanh bình tĩnh lại.
Mịch Nhi bỏ lại hai người, chạy nhanh đi tìm Tố Tâm và Mục Thần, líu ríu không ngừng hỏi thăm cha mẹ không được gặp hơn nửa năm. Cô bé có quá nhiều chuyện muốn biết, những ngày tháng này bọn họ đã đi đâu, đã gặp được chuyện gì, có nhớ cô bé hay không. . . . . .
Vẫn hỏi tới cùng, cũng khiến cô bé hài lòng, sau đó Mịch Nhi hỏi đến trọng điểm: "Mẹ, con vẫn chưa kịp hỏi, chú Joe và dì Joe quen biết lúc nào vậy, tại sao đã có bảo bảo nhanh như vậy?"
"Mẹ cũng không biết, chỉ là chợt nhận được điện thoại của chú Joe, trực tiếp thông báo muốn mẹ trở về, nói rằng em bé của chú ấy không ổn. Về phần người mẹ là ai, bọn họ phát triển quan hệ lúc nào, thì chú ấy cũng không kịp nói cho mẹ biết. Vả lại, chúng ta đã rời khỏi căn cứ hai năm rồi, rất nhiều chuyện cũng đã thay đổi. . . . . ."
"Đúng vậy a, lúc chúng
ta rời đi, chú Joe chỉ thích nói chuyện làm ăn chứ không nói tình cảm, chỉ
thích vũ khí không không thích phụ nữ, hì hì, xem con trở về cười nhạo thế
nào!" Mịch Nhi che miệng cười trộm, "Nhất định là chú ấy rất quý dì
Joe, Nếu không sẽ không nóng nảy muốn gọi mẹ về!"
"Được rồi, con trở về có thể tận tình cười nhạo chú ấy, chỉ là không cho cười nhạo em trai hoặc em gái đó!"Tố Tâm dịu dàng cười, so sánh với sự lạnh lùng nửa năm trước, cô đã có một chút tình cảm riêng, đôi mắt lạnh lùng đã có nụ cười, "Chú Joe của con cũng như anh trai chăm sóc mẹ, nếu thấy chú ấy tìm được hạnh phúc gia đình, thì mẹ cũng thấy vui mừng."
"Trở về căn cứ, nhất định em phải giới thiệu anh ta cho tôi biết." Mục Thần nhìn hai mẹ con trò chuyện với nhau vui vẻ, nhẹ nhàng kéo lấy cánh tay họ đang nắm chặt, bao lấy cánh tay nhỏ bé của Mịch Nhi trong lòng bàn tay, cũng không thể tránh khỏi đụng chạm thân mật với cô, "Vẫn nên chăm sóc mấy người đó, tôi cũng muốn cám ơn bọn họ --"
"Uhm." Tay Tố Tâm run lên, cũng không có tránh né, cô gật đầu một cái, khóe mắt có vài gợn sóng lay động.
Mịch Nhi nghiêng đầu một chút, tại sao cô bé cảm thấy, giữa cha và mẹ, mơ hồ có có chút khác lạ đây?
"Được rồi, con trở về có thể tận tình cười nhạo chú ấy, chỉ là không cho cười nhạo em trai hoặc em gái đó!"Tố Tâm dịu dàng cười, so sánh với sự lạnh lùng nửa năm trước, cô đã có một chút tình cảm riêng, đôi mắt lạnh lùng đã có nụ cười, "Chú Joe của con cũng như anh trai chăm sóc mẹ, nếu thấy chú ấy tìm được hạnh phúc gia đình, thì mẹ cũng thấy vui mừng."
"Trở về căn cứ, nhất định em phải giới thiệu anh ta cho tôi biết." Mục Thần nhìn hai mẹ con trò chuyện với nhau vui vẻ, nhẹ nhàng kéo lấy cánh tay họ đang nắm chặt, bao lấy cánh tay nhỏ bé của Mịch Nhi trong lòng bàn tay, cũng không thể tránh khỏi đụng chạm thân mật với cô, "Vẫn nên chăm sóc mấy người đó, tôi cũng muốn cám ơn bọn họ --"
"Uhm." Tay Tố Tâm run lên, cũng không có tránh né, cô gật đầu một cái, khóe mắt có vài gợn sóng lay động.
Mịch Nhi nghiêng đầu một chút, tại sao cô bé cảm thấy, giữa cha và mẹ, mơ hồ có có chút khác lạ đây?
Máy bay trực thăng chở mọi
người, xuất phát từ thành phố K, tốn gần một ngày thì mới tới hoang mạc mênh
mông che dấu căn cứ bí mật.
Người phi cơ được phái tới đón nhóm người Tố Tâm đã sớm liên lạc với nhân viên bảo an của căn cứ, xác nhận thân phận những người trên máy bay xong, căn cứ thu hồi tất cả vũ khí phòng ngự và công kích, bắn ra tín hiệu chỉ đường cho máy bay.
Khi máy bay trực thăng hạ cánh, hoang mạc chợt rung động, vốn là một cồn cát nhâp nhô tự nhiên thì lúc này giống như bị bão lốc, cát bay tán loạn, ở giữa cồn cát xuất hiện một cái cửa sắt lớn. Mọi người đứng ở ngoài cửa, thì cũng có thể mơ hồ nhìn thấy ánh đèn bên trong sáng như ban ngày, cùng rất nhiều dụng cụ kiểm tra chỉ có thể nhìn thấy trong phim khoa học viễn tưởng, đại khái chính là phương pháp bảo vệ căn cứ?
Tố Tâm dắt Mịch Nhi xuống máy bay, quay ra nói với Mục Thần và Tiểu Bạch Tiểu Hắc đang há hốc mồm nhìn mọi thứ trước mắt: "Đã đến căn cứ, còn không mau xuống, chúng ta mau vào thôi!"
"Oa!" Tiểu Bạch và Tiểu Hắc liếc mắt nhìn nhau, từ trong đáy lòng phát ra một tiếng than sợ hãi, "Căn cứ lại giấu ở đây!"
Ngắm nhìn tất cả biển cát xung quanh, Tiểu Bạch tin tưởng, nếu như không có tín hiệu của căn cứ chỉ đường, thì bất kể là ai cũng không thể phát hiện, lại còn được giấu ở dưới lòng đất, nhất định người nghĩ ra là một thiên tài, thì mới có thể tạo ra xây dựng căn cứ như vậy!
Người phi cơ được phái tới đón nhóm người Tố Tâm đã sớm liên lạc với nhân viên bảo an của căn cứ, xác nhận thân phận những người trên máy bay xong, căn cứ thu hồi tất cả vũ khí phòng ngự và công kích, bắn ra tín hiệu chỉ đường cho máy bay.
Khi máy bay trực thăng hạ cánh, hoang mạc chợt rung động, vốn là một cồn cát nhâp nhô tự nhiên thì lúc này giống như bị bão lốc, cát bay tán loạn, ở giữa cồn cát xuất hiện một cái cửa sắt lớn. Mọi người đứng ở ngoài cửa, thì cũng có thể mơ hồ nhìn thấy ánh đèn bên trong sáng như ban ngày, cùng rất nhiều dụng cụ kiểm tra chỉ có thể nhìn thấy trong phim khoa học viễn tưởng, đại khái chính là phương pháp bảo vệ căn cứ?
Tố Tâm dắt Mịch Nhi xuống máy bay, quay ra nói với Mục Thần và Tiểu Bạch Tiểu Hắc đang há hốc mồm nhìn mọi thứ trước mắt: "Đã đến căn cứ, còn không mau xuống, chúng ta mau vào thôi!"
"Oa!" Tiểu Bạch và Tiểu Hắc liếc mắt nhìn nhau, từ trong đáy lòng phát ra một tiếng than sợ hãi, "Căn cứ lại giấu ở đây!"
Ngắm nhìn tất cả biển cát xung quanh, Tiểu Bạch tin tưởng, nếu như không có tín hiệu của căn cứ chỉ đường, thì bất kể là ai cũng không thể phát hiện, lại còn được giấu ở dưới lòng đất, nhất định người nghĩ ra là một thiên tài, thì mới có thể tạo ra xây dựng căn cứ như vậy!
"Hì hì!" Mịch Nhi
quay đầu lại nhìn anh Tiểu Bạch luôn giả̉ trang bộ dạng người lớn thì cũng mang
bộ mặt giật mình, không khỏi vểnh môi nở nụ cười, "Anh Tiểu Bạch, Tiểu Hắc,
mau lại đây! Bên trong sẽ khiến mọi người còn giật mình hơn!" Cô bé cũng
biết, chỉ cần thấy căn cứ lần đầu, thì ai cũng sẽ kinh ngạc!
Tố Tâm cũng khẽ cười, cô cũng không thể không nhắc nhở Mục Thần đang sững sờ: "Mục Thần, anh cũng đừng đứng ở cửa mà nhìn thôi! Chút nữa đi vào thì anh sẽ phải chăm sóc Tiểu Bạch và Tiểu Hắc, không nên tụt lại phía sau, căn cứ sẽ có rất nhiều nơi nguy hiểm, anh phải trông chừng bọn chúng không thể chạy loạn."
"À, Được rồi --" Mục Thần gật đầu một cái, dắt Tiểu Bạch và Tiểu Hắc, đuổi theo bước chân của Tố Tâm và Mịch Nhi, đi qua cánh cửa lớn.
Kể từ khi đi vào căn cứ, Tiểu Bạch phát hiện hai mắt và não của mình không thể hoạt động, với tất cả kiến thức và kinh nghiệm của cậu hình như cũng không thể thích ứng được nơi này, nơi này. . . . . . chính là địa phương nghiên cứu phát minh sáng tạo khoa học.
Bên ngoài hai bên hành lang khắp nơi căn cứ đều là các phòng thí nghiệm, Thỉnh thoảng Tiểu Bạch có thể nhìn thấy tình hình trong phòng khi qua cánh cửa : trong mỗi căn phòng thì đều có người hết sức chuyên chú tiến hành các loại thí nghiệm, thao tác các loại dụng cụ thiết bị không biết tên, phòng thí nghiệm đề cập đến các lĩnh vực, khiến cho người ta không nói nên lời!
Tố Tâm cũng khẽ cười, cô cũng không thể không nhắc nhở Mục Thần đang sững sờ: "Mục Thần, anh cũng đừng đứng ở cửa mà nhìn thôi! Chút nữa đi vào thì anh sẽ phải chăm sóc Tiểu Bạch và Tiểu Hắc, không nên tụt lại phía sau, căn cứ sẽ có rất nhiều nơi nguy hiểm, anh phải trông chừng bọn chúng không thể chạy loạn."
"À, Được rồi --" Mục Thần gật đầu một cái, dắt Tiểu Bạch và Tiểu Hắc, đuổi theo bước chân của Tố Tâm và Mịch Nhi, đi qua cánh cửa lớn.
Kể từ khi đi vào căn cứ, Tiểu Bạch phát hiện hai mắt và não của mình không thể hoạt động, với tất cả kiến thức và kinh nghiệm của cậu hình như cũng không thể thích ứng được nơi này, nơi này. . . . . . chính là địa phương nghiên cứu phát minh sáng tạo khoa học.
Bên ngoài hai bên hành lang khắp nơi căn cứ đều là các phòng thí nghiệm, Thỉnh thoảng Tiểu Bạch có thể nhìn thấy tình hình trong phòng khi qua cánh cửa : trong mỗi căn phòng thì đều có người hết sức chuyên chú tiến hành các loại thí nghiệm, thao tác các loại dụng cụ thiết bị không biết tên, phòng thí nghiệm đề cập đến các lĩnh vực, khiến cho người ta không nói nên lời!
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment