CHƯƠNG 23- GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - TRUYỆN NGÔN TÌNH
GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC
Tác giả: Tả Nhi Thiến
Thể loại: Ngôn tình
CHƯƠNG 23:
Tố Tâm và Mục Thần gần như
nghe đến ngây người, Mịch Nhi nói ra những yêu cầu này, quả thật chính là muốn
buộc họ chung một chỗ, muốn họ sống chung lâu ngày, không thể không có một chút
quen thuộc!
"Chờ -- chờ một chút!" Mục Thần cắt đứt bộ dạng liên miên của Mịch Nhi, "Mịch Nhi, con muốn cha và Tố Tâm rời đi, vậy còn con, chẳng lẽ một năm này con sẽ không đi cùng chúng ta, vậy con phải làm thế nào? Ai tới chăm sóc con, ai có thể trông coi con không trầm mê thí nghiệm--"
"Đương nhiên con sẽ ở đây chờ hai người trở lại!" Mịch Nhi nói chuyện đương nhiên, đem những lời Tiểu Bạch dạy bảo giải thích thành thạo, "Con đã ở chỗ này một năm rồi, dì Liên và chú Triển sẽ không thấy phiền khi chăm sóc con một năm nữa đâu? Mặc dù hai người đi bồi dưỡng tình cảm, nhưng tuyệt đối không cho phép trở lại, con sống ở đây thì hai người cứ yên tâm đi! Về phần con. . . . . . Ừm, năm nay con đã năm tuổi rồi, con đã cùng anh Tiểu Bạch thương lượng xong, chờ hai người vừa rời đi, chúng con sẽ cùng Tiểu Muội Tiểu Hắc đi học, đi tiếp thu giáo dục bình thường như những đứa trẻ khác! Nếu như sau này ở trong trường học nghiêm khắc bắt buộc nghỉ ngơi, thì con sẽ không thể có nhiều thời gian sống trong phòng thí nghiệm nữa?"
Tố Tâm bị quyết định của Mịch Nhi làm lặng người, cô hoàn toàn không nghĩ tới tiểu thiên tài thông minh của mình lại muốn đến trường học, trình độ học tập của nó rõ ràng đã vượt qua các bạn cùng lứa gấp mấy lần, đây là muốn đi học hay muốn đi chơi!
Mục Thần vẫn còn muốn nói: "Nhưng. . . . . ."
"Không có nhưng nhị gì hết! Mà, mới vừa nói đến chỗ nào ý nhỉ? Con sẽ nói tiếp. . . . . ." Mịch Nhi vung tay nhỏ lên, căn bản không để ý tới cha mẹ lộ vẻ khó sử, cố gắng quyết định tẩy não cho họ, "Trong một năm này hai người không được trở lại, sau đó ít nhất mỗi ngày lại pahỉ chụp chung một bức ảnh gửi về.
"Chờ -- chờ một chút!" Mục Thần cắt đứt bộ dạng liên miên của Mịch Nhi, "Mịch Nhi, con muốn cha và Tố Tâm rời đi, vậy còn con, chẳng lẽ một năm này con sẽ không đi cùng chúng ta, vậy con phải làm thế nào? Ai tới chăm sóc con, ai có thể trông coi con không trầm mê thí nghiệm--"
"Đương nhiên con sẽ ở đây chờ hai người trở lại!" Mịch Nhi nói chuyện đương nhiên, đem những lời Tiểu Bạch dạy bảo giải thích thành thạo, "Con đã ở chỗ này một năm rồi, dì Liên và chú Triển sẽ không thấy phiền khi chăm sóc con một năm nữa đâu? Mặc dù hai người đi bồi dưỡng tình cảm, nhưng tuyệt đối không cho phép trở lại, con sống ở đây thì hai người cứ yên tâm đi! Về phần con. . . . . . Ừm, năm nay con đã năm tuổi rồi, con đã cùng anh Tiểu Bạch thương lượng xong, chờ hai người vừa rời đi, chúng con sẽ cùng Tiểu Muội Tiểu Hắc đi học, đi tiếp thu giáo dục bình thường như những đứa trẻ khác! Nếu như sau này ở trong trường học nghiêm khắc bắt buộc nghỉ ngơi, thì con sẽ không thể có nhiều thời gian sống trong phòng thí nghiệm nữa?"
Tố Tâm bị quyết định của Mịch Nhi làm lặng người, cô hoàn toàn không nghĩ tới tiểu thiên tài thông minh của mình lại muốn đến trường học, trình độ học tập của nó rõ ràng đã vượt qua các bạn cùng lứa gấp mấy lần, đây là muốn đi học hay muốn đi chơi!
Mục Thần vẫn còn muốn nói: "Nhưng. . . . . ."
"Không có nhưng nhị gì hết! Mà, mới vừa nói đến chỗ nào ý nhỉ? Con sẽ nói tiếp. . . . . ." Mịch Nhi vung tay nhỏ lên, căn bản không để ý tới cha mẹ lộ vẻ khó sử, cố gắng quyết định tẩy não cho họ, "Trong một năm này hai người không được trở lại, sau đó ít nhất mỗi ngày lại pahỉ chụp chung một bức ảnh gửi về.
Cho dù Tố Tâm và Mục Thần bị
đống điều kiện của Mịch Nhi làm cho đầu óc choáng váng, thế nhưng cuối cùng Mịch
Nhi vừa đấm vừa xoa, la lối om sòm lăn lộn, cố tình gây sự, lấy chết uy hiếp,
hai người không thể không đem Mịch Nhi giao phó cho vợ chồng Liên Hoa lần nữa,
bất đắc dĩ bước lên hành trình bồi dưỡng tình cảm.
Mịch Nhi vui mừng hân hoan đưa mắt nhìn theo cha mẹ rời đi, sau đó lôi kéo cánh tay Tiểu Bạch không ngừng cám ơn, Tiểu Bạch vẫn còn phụng phịu không nói lời nào, cậu rất sợ chính mình lên tiếng sẽ không nhịn được bật cười, Mịch Nhi ngốc, mặc dù cậu nghĩ ra kế muốn giúp cô bé thực hiện nguyện vọng, thế nhưng hơn nữa phải để cô bé ở bên cạnh mình!
Tiểu Bạch ho nhẹ mấy tiếng, nắm lấy cánh tay Mịch Nhi nói: "Anh đã xin phép mẹ chuyện đi học, cũng đã báo danh với trường học, đợi đến tháng 9 khai giảng, chúng ta sẽ cùng đi học!"
"Vâng!" Mịch Nhi ngẩng đầu lên, cười cong cả đôi mắt.
Thời gian thấm thoát, trong lúc vô tình, bốn đứa trẻ cũng đã trải qua cuộc đời học sinh, nghênh đón nghỉ đông mỗi năm một lần. Mà Tố Tâm và Mục Thần, cũng đã rời đi hơn nửa năm.
Nhưng ngay tại thời điểm lễ mừng năm mới, một tin tức chấn động mọi người.
Mịch Nhi vui mừng hân hoan đưa mắt nhìn theo cha mẹ rời đi, sau đó lôi kéo cánh tay Tiểu Bạch không ngừng cám ơn, Tiểu Bạch vẫn còn phụng phịu không nói lời nào, cậu rất sợ chính mình lên tiếng sẽ không nhịn được bật cười, Mịch Nhi ngốc, mặc dù cậu nghĩ ra kế muốn giúp cô bé thực hiện nguyện vọng, thế nhưng hơn nữa phải để cô bé ở bên cạnh mình!
Tiểu Bạch ho nhẹ mấy tiếng, nắm lấy cánh tay Mịch Nhi nói: "Anh đã xin phép mẹ chuyện đi học, cũng đã báo danh với trường học, đợi đến tháng 9 khai giảng, chúng ta sẽ cùng đi học!"
"Vâng!" Mịch Nhi ngẩng đầu lên, cười cong cả đôi mắt.
Thời gian thấm thoát, trong lúc vô tình, bốn đứa trẻ cũng đã trải qua cuộc đời học sinh, nghênh đón nghỉ đông mỗi năm một lần. Mà Tố Tâm và Mục Thần, cũng đã rời đi hơn nửa năm.
Nhưng ngay tại thời điểm lễ mừng năm mới, một tin tức chấn động mọi người.
Cách lễ mừng năm mới một tuần,
Mịch Nhi nhận được điện thoại Tố Tâm gọi từ Pháp về, mang tới tin tức Mịch Nhi
vừa vui vừa sợ.
"Cái gì? Em bé của chú Joe sắp sinh rồi sao!" Mịch Nhi cầm điện thoại kêu to, suýt nữa thì đã kích động vứt điện thoại đi, "Thật hay giả vậy, chú Joe sắp được làm cha rồi Nhưng? Bởi vì tình trạng của bảo bảo có chút nguy hiểm,cho nên mẹ phải trở về căn cứ chăm sóc và đỡ đẻ cho phụ nữ có thai sao? Cha cũng phải đi theo mẹ về căn cứ chứ? Hỏi con muốn đi hay không sao? Đương nhiên rồi, đương nhiên là con cũng muốn trở về!"
"Cũng biết nhất định là con muốn đi xem, cho nên mẹ mới nói cho con biết. Nhưng mà lúc trước con có nói rằng không cho cha mẹ trở về gặp con, những điều kiện lần này có thể hạn chế hủy bỏ được chứ?" Tố Tâm ở đầu bên kia cười nhẹ, "dì Joe sắp đến ngày sinh, vì vậy chú Joe của con còn phải chăm sóc dì ấy cho nên không thể tự mình đến đón chúng ta trở về, chỉ là ngày mai sẽ có người khác mang theo máy bay trực thăng tới Pháp để đón cha mẹ, đại khái sẽ chễ một ngày thì mới có thể quay về thành phố K đón con...con nhớ ở nhà ngoan ngoãn chờ tin tức tốt là được rồi."
Mịch Nhi gật đầu liên tục: "Vâng vâng, những điều hạn chế kia lập tức hủy bỏ! Hì hì, vẫn là mẹ hiểu rõ con nhất, chú Joe thương con như vậy, làm sao con lại có thể bỏ lỡ được việc bảo bảo nhà chú ra đời? Hi vọng bảo bảo sẽ là một tiểu công chúa dễ thương giống như Tiểu Muội, còn con sẽ là người chị rất thương em ấy. . . . . . Nhất định mẹ phải đón con trở về căn cứ đấy nhé!. . . . . .Hẹn gặp lại mẹ!"
"Em phải trở về căn cứ sao? Tại sao lại phải đi, dì Tố muốn tới đón em sao?" Tiểu Bạch đi vào phòng, vừa lúc nghe thấy câu cuối Mịch Nhi mới nói, không khỏi âm thầm nhăn mày. Cậu giữ chặt Mịch Nhi đang hưng phấn, kinh ngạc hỏi, "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Cái gì? Em bé của chú Joe sắp sinh rồi sao!" Mịch Nhi cầm điện thoại kêu to, suýt nữa thì đã kích động vứt điện thoại đi, "Thật hay giả vậy, chú Joe sắp được làm cha rồi Nhưng? Bởi vì tình trạng của bảo bảo có chút nguy hiểm,cho nên mẹ phải trở về căn cứ chăm sóc và đỡ đẻ cho phụ nữ có thai sao? Cha cũng phải đi theo mẹ về căn cứ chứ? Hỏi con muốn đi hay không sao? Đương nhiên rồi, đương nhiên là con cũng muốn trở về!"
"Cũng biết nhất định là con muốn đi xem, cho nên mẹ mới nói cho con biết. Nhưng mà lúc trước con có nói rằng không cho cha mẹ trở về gặp con, những điều kiện lần này có thể hạn chế hủy bỏ được chứ?" Tố Tâm ở đầu bên kia cười nhẹ, "dì Joe sắp đến ngày sinh, vì vậy chú Joe của con còn phải chăm sóc dì ấy cho nên không thể tự mình đến đón chúng ta trở về, chỉ là ngày mai sẽ có người khác mang theo máy bay trực thăng tới Pháp để đón cha mẹ, đại khái sẽ chễ một ngày thì mới có thể quay về thành phố K đón con...con nhớ ở nhà ngoan ngoãn chờ tin tức tốt là được rồi."
Mịch Nhi gật đầu liên tục: "Vâng vâng, những điều hạn chế kia lập tức hủy bỏ! Hì hì, vẫn là mẹ hiểu rõ con nhất, chú Joe thương con như vậy, làm sao con lại có thể bỏ lỡ được việc bảo bảo nhà chú ra đời? Hi vọng bảo bảo sẽ là một tiểu công chúa dễ thương giống như Tiểu Muội, còn con sẽ là người chị rất thương em ấy. . . . . . Nhất định mẹ phải đón con trở về căn cứ đấy nhé!. . . . . .Hẹn gặp lại mẹ!"
"Em phải trở về căn cứ sao? Tại sao lại phải đi, dì Tố muốn tới đón em sao?" Tiểu Bạch đi vào phòng, vừa lúc nghe thấy câu cuối Mịch Nhi mới nói, không khỏi âm thầm nhăn mày. Cậu giữ chặt Mịch Nhi đang hưng phấn, kinh ngạc hỏi, "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Ha ha, anh Tiểu Bạch,
em sắp là chị đấy!" Trên mặt Mịch Nhi không thể giấu được sắc mặt vui mừng,
"Đại khái ngày mai cha mẹ sẽ tới đón em...em sẽ cùng họ trở về căn cứ, sau
đó sẽ thấy bảo bảo ra đời!"
"Cái... cái gì!" Tiểu Bạch kinh ngạc trợn tròn cả mắt, "Em. . . . . . Em nói là, nói là dì Tố và chú Mục Thần có em bé sao!"
"Nói linh tinh gì vậy!" Mịch Nhi buồn cười gõ vào lồng ngực Tiểu Bạch một cái, "Là chú Joe ở căn cứ sắp làm cha rồi! Chính là thiên tài chế tạo máy móc vũ khí mà em đã nói tới đó, chú Joe rất thương em và chăm sóc mẹ! Mẹ phải trở về đỡ đẻ cho dì Joe, cha sẽ cùng đi thăm, em cũng muốn trở về căn cứ nhìn xem bảo bảo ra đời. . . . . ."
"Ồ!" Tiểu Bạch thở phào nhẹ nhõm, suýt nữa thì câị bị lời Mịch Nhi hù dọa, cậu cũng biết, dì Tố và chú Mục Thần rời đi nửa năm, bất luận thế nào thì họ cũng không thể tiến triển tới được trình độ sắp sinh em bé.
"Cái... cái gì!" Tiểu Bạch kinh ngạc trợn tròn cả mắt, "Em. . . . . . Em nói là, nói là dì Tố và chú Mục Thần có em bé sao!"
"Nói linh tinh gì vậy!" Mịch Nhi buồn cười gõ vào lồng ngực Tiểu Bạch một cái, "Là chú Joe ở căn cứ sắp làm cha rồi! Chính là thiên tài chế tạo máy móc vũ khí mà em đã nói tới đó, chú Joe rất thương em và chăm sóc mẹ! Mẹ phải trở về đỡ đẻ cho dì Joe, cha sẽ cùng đi thăm, em cũng muốn trở về căn cứ nhìn xem bảo bảo ra đời. . . . . ."
"Ồ!" Tiểu Bạch thở phào nhẹ nhõm, suýt nữa thì câị bị lời Mịch Nhi hù dọa, cậu cũng biết, dì Tố và chú Mục Thần rời đi nửa năm, bất luận thế nào thì họ cũng không thể tiến triển tới được trình độ sắp sinh em bé.
Nhưng trong nửa năm này, quan
hệ của Tiểu Bạch và Mịch Nhi đã tốt lên gấp mấy lần. Cho dù Tiểu Bạch nhập học
thì đã trực tiếp học tới lớp năm, nhưng mà Mịch Nhi cố chấp muốn cùng em gái học
ở nhà trẻ, cho nên ở trường bốn đứa chia làm hai lớp, nhưng người anh Tiểu Bạch
này lại hết sức thân thiết chăm sóc cho em trai và em gái, cùng Mịch Nhi học tập
và về nhà, sống chung lâu ngày, cậu cũng đã nắm rõ trong tay sở thích của Mịch
Nhi.
Cậu ở cùng Mịch Nhi cũng thường nghe được cô bé kể lại tình trạng gần đây của cha mẹ, bức ảnh đầu tiên mà dì Tố và chú Mục Thần chụp đều thấy lúng túng, càng về sau sông băng tan rã thì đã có được một chút ánh mắt trao đổi, có thể rõ ràng nhận thấy tình cảm của họ cũng đang phát triển. Mặc dù, cách xa hy vọng Mịch Nhi mong muốn vô cùng.
Chỉ là, nếu như dì Tố cũng đã đồng ý mang theo chú Mục đi tới căn bản bí mật không cho bất kỳ người ngoài đi vào, thì hai người cũng đã có thể mang theo Mịch Nhi"Vợ chồng cùng nhau trông nom việc nhà", hình như hơn nửa năm qua, tình cảm bồi dưỡng cực kỳ hiệu quả. . . . . .
Nhưng mà, tại sao Mich Nhi lại muốn bỏ cậu ở lại để còn trở về, chẳng lẽ em ấy cũng không muốn dẫn cậu tới xem nơi em ấy sinh ra hay sao!
"Mịch Nhi, tất cả gia đình em phải về căn cứ sao?" Tròng mắt màu đen của Tiểu Bạch chợt lóe, lặng lẽ bày bày ra cạm bẫy, "Vậy anh có thể đi cùng hay không?"
"Hả?" Mịch Nhi kinh ngạc ngẩng đầu, " Anh Tiểu Bạch, anh cũng muốn đi sao? Nhưng. . . . . . Nhưng mẹ nói rằng, vị trí căn cứ là cơ mật, tuyệt đối không thể tiết lộ cho người ngoài nào. . . . . ."
Cậu ở cùng Mịch Nhi cũng thường nghe được cô bé kể lại tình trạng gần đây của cha mẹ, bức ảnh đầu tiên mà dì Tố và chú Mục Thần chụp đều thấy lúng túng, càng về sau sông băng tan rã thì đã có được một chút ánh mắt trao đổi, có thể rõ ràng nhận thấy tình cảm của họ cũng đang phát triển. Mặc dù, cách xa hy vọng Mịch Nhi mong muốn vô cùng.
Chỉ là, nếu như dì Tố cũng đã đồng ý mang theo chú Mục đi tới căn bản bí mật không cho bất kỳ người ngoài đi vào, thì hai người cũng đã có thể mang theo Mịch Nhi"Vợ chồng cùng nhau trông nom việc nhà", hình như hơn nửa năm qua, tình cảm bồi dưỡng cực kỳ hiệu quả. . . . . .
Nhưng mà, tại sao Mich Nhi lại muốn bỏ cậu ở lại để còn trở về, chẳng lẽ em ấy cũng không muốn dẫn cậu tới xem nơi em ấy sinh ra hay sao!
"Mịch Nhi, tất cả gia đình em phải về căn cứ sao?" Tròng mắt màu đen của Tiểu Bạch chợt lóe, lặng lẽ bày bày ra cạm bẫy, "Vậy anh có thể đi cùng hay không?"
"Hả?" Mịch Nhi kinh ngạc ngẩng đầu, " Anh Tiểu Bạch, anh cũng muốn đi sao? Nhưng. . . . . . Nhưng mẹ nói rằng, vị trí căn cứ là cơ mật, tuyệt đối không thể tiết lộ cho người ngoài nào. . . . . ."
"Anh là người ngoài
sao?!" Tiểu Bạch vừa nghe thấy vậy liền tối sầm mặt, quả thật vẫn phải mạnh
mẽ tẩy não Mịch Nhi một chút. Mấy tháng này cậu vẫn không ngừng liên tục truyền
thụ "Mịch Nhi chính là cô vợ nuôi từ bé của Liên Tĩnh Bạch này" cái
việc quan trọng này, em lại có thể dám quên!
Tiểu Bạch chậm rãi nâng khóe môi lên, gõ lên trán Mịch Nhi, giọng nói bao hàm uy hiếp: "Mịch Nhi, tại sao anh là người ngoài được chứ? Em là vợ tương lai của anh, chẳng lẽ không nên mang theo người nhà là anh đi theo, cùng nhau trở về căn cứ hay sao?"
"À, đúng vậy, em quên rằng mình đã đồng ý làm vợ của anh rồi. . . . . ." Mịch Nhi bừng tỉnh hiểu ra, tay trái vỗ tay phải nói, "Nếu như vậy, anh Tiểu Bạch có thể đi cùng! Dù sao mẹ cũng tin anh...anh hẳn sẽ không để lộ bí mật chuyện này. . . . . ."
"Như vậy thì còn được!" Tiểu Bạch giống như an ủi động vật, xoa xoa lên đầu Mịch Nhi, "Mới vừa rồi không phải em nói là ngày mai dì Tố sẽ tới thành phố K đón em ư, cái này phải đi nói cho mẹ biết, chúng ta sẽ cùng rời đi!"
Nói xong, Tiểu Bạch mạnh mẽ lôi kéo Mịch Nhi đi tìm Liên Hoa: "Mẹ, chúng con muốn xin nghỉ! Năm nay sẽ không ở nhà để đón năm mới nữa, con muốn cùng Mịch Nhi đi tới căn cứ chơi!"
Liên Hoa còn chưa kịp phản ứng, thì Tiểu Hắc đang ở một bên liền vượt lên trước
giơ tay kêu la: "Đại ca, anh muốn đi đâu vậy? Em cũng muốn đi!"Tiểu Bạch chậm rãi nâng khóe môi lên, gõ lên trán Mịch Nhi, giọng nói bao hàm uy hiếp: "Mịch Nhi, tại sao anh là người ngoài được chứ? Em là vợ tương lai của anh, chẳng lẽ không nên mang theo người nhà là anh đi theo, cùng nhau trở về căn cứ hay sao?"
"À, đúng vậy, em quên rằng mình đã đồng ý làm vợ của anh rồi. . . . . ." Mịch Nhi bừng tỉnh hiểu ra, tay trái vỗ tay phải nói, "Nếu như vậy, anh Tiểu Bạch có thể đi cùng! Dù sao mẹ cũng tin anh...anh hẳn sẽ không để lộ bí mật chuyện này. . . . . ."
"Như vậy thì còn được!" Tiểu Bạch giống như an ủi động vật, xoa xoa lên đầu Mịch Nhi, "Mới vừa rồi không phải em nói là ngày mai dì Tố sẽ tới thành phố K đón em ư, cái này phải đi nói cho mẹ biết, chúng ta sẽ cùng rời đi!"
Nói xong, Tiểu Bạch mạnh mẽ lôi kéo Mịch Nhi đi tìm Liên Hoa: "Mẹ, chúng con muốn xin nghỉ! Năm nay sẽ không ở nhà để đón năm mới nữa, con muốn cùng Mịch Nhi đi tới căn cứ chơi!"
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment